Chú Và Em

Chương 66: Anh phải nhận vai!

Lâm và đạo diễn nhìn nhau một lúc lâu, xung quanh im lặng, chỉ có những bàn khác không biết đến cuộc hội thoại này thì vẫn đang cười nói vui vẻ. Tôi nuốt khan, liếc nhìn Tiến Nhật muốn cầu cứu. Nhưng cậu ta cũng chỉ là một diễn viên mới vào nghề, đây là phim đầu tiên đóng vai chính nên cũng chẳng có tí sức mạnh nào. Tôi ngước nhìn Lâm, khuôn mặt này của anh ấy khiến không ai dám lại gần, nếu là tôi của trước đây thì chắc tôi cũng không dám le ve tới. Trái với tất cả mọi người, đạo diễn Lê Đào nhìn thẳng vào Lâm, khóe môi còn hơi cong lên đầy thách thức. Hẳn là anh ta thật sự rất muốn Lâm nhận vai diễn này, có khi là muốn đến phát điên nên mới hiên ngang kích động anh ấy như vậy.

Tôi sợ Lâm sẽ lật cả cái bàn thịt nướng lên nên rón rén trườn bàn tay tới, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay gân guốc của Lâm. Anh ấy cảm nhận được tay tôi, liếc nhìn một cái rồi rút tay ra rồi đặt lên trên tay tôi. Anh ấy nhếch miệng.

“Để xem kịch bản của cậu có xứng đáng với tôi không.”

Tôi nuốt khan, anh ấy không nể mặt ai bao giờ. Đạo diễn cười lớn.

“Chỉ cần anh chịu đọc qua kịch bản là em đã đi được nửa con đường rồi!”

Nói rồi anh ta vui vẻ rót rượu đầy chén của Lâm rồi tự rót cho mình. Tôi nheo mắt nhìn hai người ngửa cổ một cái, chén rượu đầy tràn trôi thẳng xuống họng. Mọi người tiếp tục vui vẻ, ăn ăn uống uống, ăn ít uống nhiều. Khi tôi vừa nướng thịt vừa ăn mà cũng đã ăn no bụng thì cũng có một vài người đã gục trên bàn rượu, một vài người đang hứng khởi nhảy múa hò hét, một vài người thì đã ra về. Quán thịt trở nên thưa thớt hơn, có người gọi thêm đồ ăn, có người chuyển sang ăn tráng miệng như tôi, có người chỉ ngồi nói chuyện, có người thì vẫn cạn từng chén từng chén như Lâm và đạo diễn.

Tửu lượng của Lâm rất cao, không ngờ đạo diễn Lê Đào cũng không kém. Ngoại trừ tôi và Tiến Nhật còn tỉnh táo vì không uống, những người kia chẳng ai là đối thủ của hai người đàn ông này. Có người không chịu nổi đã về trước, cũng có người gục luôn xuống bàn. Tôi với Tiến Nhật vừa nói chuyện phiếm vừa ăn tráng miệng, vừa nhìn Lâm và Lê Đào vừa nói chuyện vừa uống không ngừng.

“A quên, bé An, anh mời em một chén! Cảm ơn em đã đến giúp đỡ đoàn.”

Tôi không nghĩ tự nhiên đạo diễn lại quay sang mình, vừa bất ngờ vừa vội cầm chén lên, hai tay đưa về phía anh ta để anh ta rót rượu. Đạo diễn cũng khá say rồi, rót rượu đầy tràn, chảy cả xuống tay tôi rồi cười ha ha. Anh ta cầm chén rượu đầy của mình lên chạm vào chén tôi, nhanh chóng uống cạn rồi nhìn tôi. Tôi nhìn anh ta rồi cười gượng, vội đưa chén rượu lên miệng. Vị rượu nồng vừa chạm vào đầu lưỡi thì đã bị giật lấy. Lâm lấy chén rượu từ tay tôi rồi ngửa cổ uống.

“Anh Lâm! Anh buồn cười thế nhỉ, em mời bé An cơ mà!”

Lâm đặt chén xuống.

“Nhấp môi là được rồi.”

“Anh đáng ghét thật đấy!”

Đạo diễn đập bàn.

“Uống đi đồ đáng ghét!”

Tôi nhăn mặt bất đắc dĩ nhìn Tiến Nhật. Cậu ta nhún vai rồi lắc đầu, không thể làm gì hơn.

Tối muộn, khá nhiều người đến chào đạo diễn và Lâm để ra về, cũng may là Lâm che khuất tôi, tôi chỉ việc nép vào anh ấy nên cũng né tránh được kha khá. Đến khi quán ăn vãn người rồi, Lâm và đạo diễn vẫn chưa chịu đứng dậy. Tôi với Tiến Nhật phải gắp đồ ăn cho hai người họ liên tục, nhưng cũng không đỡ lại được những lần rót rượu liên tục.

Đến khi đạo diễn Lê Đào sắp gục rồi, hai người họ mới miễn cưỡng dừng lại.

“Em còn uống được! Anh Lâm, em chưa say đâu!”

Anh ta đập bàn quát lớn, còn muốn đứng dậy cho khí thế nhưng vừa đứng lên đã ngồi phịch xuống.

“Đủ rồi, coi chừng ngất.”

Lâm nhếch miệng châm chọc. Tôi kéo tay anh ấy.

“Chú nữa, chú cũng say muốn líu lưỡi rồi ấy.”

Lâm cầm chai rượu lên lắc lắc.

“Tôi hả, uống nốt chừng này vẫn còn...”

Anh ấy dừng lại khi thấy ánh mắt lườm nguýt của tôi. Anh ấy đặt chai rượu xuống.

“Ừm, về thôi, muộn rồi.”

“Anh không được về! Cái dáng vẻ này của anh, em muốn xem thêm!”

Đạo diễn chỉ tay vào mặt Lâm quát lớn. Tôi nhăn mặt nhìn anh ta, nghe ghe rợn quá. Anh ta muốn Lâm đóng phim tình cảm đến thế à. Anh ta nói đã lên danh sách diễn viên rồi, địa điểm cũng chọn xong hết rồi, chỉ chờ Lâm gật đầu là mở casting luôn. Sự quyết liệt của Lê Đào khiến tôi thật sự hứng thú và tò mò về kịch bản phim ấy.

Tiến Nhật và một nhân viên khác dìu đạo diễn ra về, anh ta vẫn vừa đi vừa hô hào đòi Lâm phải đóng phim của anh ta. Lâm cũng say lắm rồi nhưng vẫn miễn cưỡng đi được. Anh ấy khoác vai tôi, cúi xuống thở phù phù vào tai tôi khiến tôi co rúm lại. Mùi rượu lẫn với thuốc lá lẫn mùi thức ăn, thật sự khiến tôi muốn đá anh ấy một cái.

“Chú... chú Lâm ơi!”

Tôi và anh ấy vừa ra đến cửa thì khựng lại. Một cô gái trẻ chạy tới, có vẻ ngập ngừng và ngượng ngùng.

“Chú... chú có thể cho cháu xin chữ ký không ạ? A! Cháu là thực tập sinh trường sân khấu điện ảnh. Cháu rất vui vì được tham gia vào đoàn phim lớn thế này và được gặp chú ạ! Cháu rất ngưỡng mộ chú, sau này không biết có cơ hội không nữa... nên là... chú có thể...”

Lâm một tay khoác vai tôi, chống khuỷu tay lên tường, thở dài một cái, lắc đầu.

“Bây giờ không được rồi.”

Cô bé sốc trợn tròn mắt, đứng ngây ra. Tôi vội nói.

“Sao em không xin sớm, bây giờ anh ấy say quá rồi, chắc không cầm nổi bút...”

Cô ấy xị mặt xuống, vô cùng thất vọng nhưng vẫn cố mỉm cười.

“Vâng ạ, không... không sao ạ. Vậy cháu xin phép...”

“Hay là em cho chị địa chỉ, mai chị gửi chữ ký của anh ấy cho? Hay là mai em qua chỗ chị lấy cũng được, chị đưa số điện thoại...”

Tôi không đành lòng, vội vàng nói. Cô bé lắc đầu.

“Không cần đâu ạ.”

“Đưa đây.”

Lâm đưa tay ra. Tôi và cô bé ấy đều tròn mắt nhìn. Anh ấy cầm cuốn sổ khổ lớn và bút lên, dựa lưng vào tường. Tôi giúp anh ấy giữ cuốn sổ. Anh ấy nheo mắt rồi đặt bút ký.

“Tên?”

“Cháu là... chú ghi là “tặng Bảo Yến” được không ạ?”

Lâm ừm một tiếng rồi viết viết, sau đó đưa lại cho cô bé. Tôi nheo mắt nhìn.

“Hay là thôi đi, mai em qua chỗ chị, chị nói anh ấy ký lại cho...”

Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy ký xấu như vậy, chữ viết thì xiêu vẹo. Thế nhưng cô bé ấy vẫn rất vui, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ.

“Không cần đâu ạ, em mãn nguyện lắm rồi ạ!”

“Nhưng mà... người khác nhìn có lẽ sẽ nghĩ là chữ ký giả mất...”

Cô bé phì cười.

“Em sẽ không bán đâu mà, em giữ cho em thôi ạ.”

Tôi đành mỉm cười gật đầu. Nếu là tôi thì tôi sẽ đòi ký lại, chứ cái này xấu như gà bới ấy!

Cô bé rối rít cảm ơn rồi chạy đi, được mấy bước lại chạy lại nói thầm với tôi.

“Em sẽ không nói cho ai biết đâu ạ!”

Tôi ngẩn ra nhìn bóng lưng ấy, một lúc sau mới nhớ ra, cô gái này chính là người mở cửa xông vào phòng chờ của Lâm lúc tôi đang vừa vén áo vừa nhìn chòng chọc vào ngực anh ấy đây mà!