Dù cảm thấy ngại nhưng tôi đã trót đồng ý rồi, về nhà chuẩn bị rồi tối vẫn phải cùng Lâm đến bữa liên hoan đóng máy. Đoàn phim bao trọn một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn Quốc, vừa có bàn ngồi ghế, vừa có dãy ngồi bệt. Ngồi bệt để ngưởi trẻ ngồi, bàn của các “bô lão” là dãy bàn trong cùng, sát tường. Tôi đi cùng Lâm nên ngồi cùng anh ấy luôn.
Anh ấy để tôi ngồi ghế trong, sau lưng là tường, bên phải là tường, bên trái là anh ấy, đối diện là Tiến Nhật. Cả bàn này toàn là nam, nữ ngồi dãy bên kia, nhưng vì tôi không quen biết ai nên chỉ có thể bám sát Lâm. Bởi vì anh ấy rất to lớn nên ngồi bên cạnh che khuất tôi.
“Ủa, An không đến à?”
Tôi nghe tiếng đạo diễn hỏi lớn. Lâm nghiêng người về sau để lộ ra tôi, đạo diễn liền phá lên cười, tôi cũng vui vẻ chào anh ta. Tổng đạo diễn ngồi cạnh Tiến Nhật, ngoài ra là các nam diễn viên khác ngồi dãy bàn này. Dãy bàn sau lưng Nhật là các đạo diễn hình ảnh, âm thành, ánh sáng, quay phim... Tiếp đến thì có bàn nữ bao gồm biên kịch, trợ lý đạo diễn, phục trang, hóa trang. Nhà hàng rộng như vậy nhưng khi mọi người đến đông đủ thì chật kín. Hóa ra quay một bộ phim cần rất rất nhiều người.
Tổng đạo diễn đứng lên nói vài lời, cảm ơn đoàn đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành các cảnh quay đúng hạn. Tiếp theo là hậu kỳ và quảng bá phim, mong là mọi người tiếp tục tập trung đến khi phim suôn sẻ công chiếu. Mọi người vỗ tay rầm rộ, nâng ly rồi bắt đầu ăn.
Tôi thì chăm chú nướng thịt, nướng đủ mọi thứ rồi để ra đĩa, mọi người nói chuyện rất ồn ào, bên tai tôi rõ nhất là giọng nói của Lâm. Tiến Nhật không uống được mấy, thế nên khi mọi người nâng ly thì cậu ta chỉ nhấp môi, sau đó cùng tôi nướng thịt. Cũng may là có cậu ta ngồi đối diện tôi nên tôi mới có người nói chuyện, nướng thịt cũng không cảm thấy chán. Cậu ta trẻ tuổi, sôi nổi, mới vào nghề không lâu nên còn nguyên vẻ trong sáng đáng yêu, rất kính nghiệp và cũng rất kính trọng người khác.
Tôi cắt thịt thành những miếng nhỏ, gắp mấy miếng thả vào bát Lâm, nhân lúc anh ấy dừng câu chuyện với đạo diễn để uống rượu, tôi liền ghé sát tới.
“Em thấy chú chỉ toàn uống nãy giờ thôi đấy, chú ăn gì đi.”
Lâm liếc tôi, khóe môi nhếch lên, ừ một tiếng. Tôi cau mày lườm lườm, anh ấy liền nhanh tay gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
“Chính là hình ảnh này, anh Lâm! Em chờ anh lâu lắm rồi!”
Đạo diễn bất chợt nói lớn khiến tôi giật cả mình, tròn mắt nhìn anh ta. Lâm nhíu mày hỏi lại.
“Gì?”
Đạo diễn đắc ý cười cười.
“Em có một dự án mới cho anh đây.”
Lâm không khách sáo vừa rót rượu vừa lạnh nhạt nói.
“Tôi từ chối.”
Đạo diễn liền cau có thốt lên.
“Cái gì? Anh có biết em đã chờ anh bao nhiêu lâu cho cái dự án phim này không! Anh, chúng ta làm việc rất ăn ý, trong số các bộ phim của anh thì phim em làm đạo diễn là nhiều nhất đấy!”
Tôi gật gù, tôi cũng nhớ như vậy. Đạo diễn này quả thực khá hợp với Lâm, hầu như phim nào kết hợp với nhau cũng đều thành công vang dội, có phim còn được cử đi liên hoan phim ở nước ngoài. Tôi biết hai người họ cũng khá thân với nhau. Dù vậy Lâm vẫn lạnh lùng từ chối.
“Vừa mới cắt cảnh hôm nay, dự án mới cái gì?”
“Thì em có quay luôn đâu, em cũng định để anh nghỉ ngơi khoảng một tháng.”
“Chịu.”
Lâm đặt chén xuống, gắp thịt và nấm vào bát tôi rồi mới gắp cho mình.
“Anh! Vụ này anh không từ chối được đâu!”
Tôi tò mò nhìn đạo diễn, không hiểu anh ta có kịch bản gì hay ho đến mức tha thiết với Lâm như vậy nhỉ. Dường như Lâm cũng cảm thấy như vậy nên mới hỏi.
“Rốt cuộc là cậu đang có cái gì, nói thẳng ra đi. Sao lại phải chờ tôi?”
Đạo diễn thấy Lâm hỏi, lại rơi vào trạng thái hưng phấn, hào hứng nói.
“Em đã có kịch bản và ý tưởng phải năm, bảy năm rồi! Là một kịch bản đo ni đóng giày cho anh, phải là anh mới được! Nên em đã không làm ngay mà quyết định chờ đợi.”
Lâm nheo mày hỏi lại.
“Chờ lâu như vậy để làm gì? Tôi vẫn đóng phim chứ có nghỉ hẳn đâu mà phải chờ? Chờ tôi đủ tuổi già à?”
Đạo diễn lắc đầu.
“Đúng là vai này dành cho anh, em thấy anh là hợp nhất. Nhưng mà anh của trước đây không đóng được, không đủ.”
Lâm có vẻ không vui trước lời nhận xét của đạo diễn. Anh ấy có thể phải quay đi quay lại nhiều lần một cảnh, nhưng làm sao lại có cảnh không thể diễn? Ai nghe được cũng phải tò mò nhìn đạo diễn, tôi cũng nhìn anh ta trân trân, chờ đợi câu trả lời. Đạo diễn nghiêm túc nhìn thẳng vào Lâm rồi nói.
“Anh chưa từng đóng vai chính trong phim tình cảm - hành động đúng không?”
Đúng là như vậy. Không phải là chưa từng có cảnh yêu đương, nhưng đúng là anh ấy chưa từng đóng vai chính trong một bộ phim mà tình cảm lứa đôi là chính. Lâm nheo mắt nhìn đạo diễn. Đạo diễn nhìn Lâm, khóe môi hơi cong lên.
“Là vì anh không diễn đạt hoàn toàn được các cảnh tình cảm, anh hiểu không? Nên dù anh đáng giá như vậy cũng không có ai dám mời anh vào vai.”
Những ai nghe thấy câu nói này của đạo diễn đều phải khựng lại, trố mắt nhìn về phía anh ta. Mọi người căng thẳng không ai dám lên tiếng, tay cầm đũa cầm chén rượu đều dừng lại.
Lâm không chỉ là một diễn viên hàng đầu, vô cùng nổi tiếng về sự nghiệp mà còn nổi tiếng về độ khó tính nữa. Khi không quay thì mặt anh ấy cứ như bị liệt, lạnh như tiền nên có hơi đáng sợ. Giọng nói trầm, cung cách cũng lạnh lùng cùng với dáng vẻ cao lớn khiến người khác e ngại. Thế nên chưa có ai nói thẳng như vậy trước mặt Lâm, lại còn trước nhiều người khác nữa.
Tôi nuốt khan, có ai đó lên tiếng đi, đừng để họ nhìn nhau như vậy nữa, mà tôi thì cũng không dám mở miệng.