Tôi vô thức gật gật đầu, nức nở khóc.
"Cảm ơn em.”
Anh ấy thì thầm, nhìn tôi mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại. Bàn tay đang nắm tay tôi cũng chậm rãi buông ra. Anh ấy đã chết.
Trong lòng tôi thắt lại, thật sự có cảm giác mình vừa bị bỏ lại. Tôi khóc nấc lên, vô thức cúi rạp xuống ôm lấy đầu anh ấy rồi khóc.
Một lúc sau, tôi mới giật mình bởi tiếng hô lớn của đạo diễn.
“Cắt!”
Tôi vội ngồi bật dậy, khuôn mặt vẫn tèm lem nước mắt nước mũi.
“A… em…”
Tôi hoang mang nhìn đạo diễn. Anh ta gật đầu.
“Làm tốt lắm!”
Tôi sợ mình vô tình làm hỏng cảnh quay, nhưng anh ta không nói đến. Lâm ngồi dậy, nhìn tôi, nhếch miệng cười.
“Tôi sống lại rồi đây.”
Tôi quỳ dậy vồ lấy anh ấy, tôi ôm cổ anh ấy thật chặt, cúi đầu khóc nức nở. Tôi thật sự sợ hãi, sợ rằng phải xa anh ấy. Tôi không muốn anh ấy bỏ tôi lại một mình.
Tôi đã hiểu được vì sao các diễn viên cắt cảnh rồi mà vẫn khóc. Tôi không diễn, tôi chỉ vô thức bị cuốn theo thôi mà mãi không lấy lại được cảm xúc. Lâm ôm tôi, xoa nhẹ lưng tôi, nghiêng đầu hôn lên tóc tôi. Anh ấy không nói gì cả, kiên nhẫn và dịu dàng xoa dịu tôi, chờ tôi khóc hết nước mắt.
Cả đoàn phim cũng không ai nói gì, họ lặng lẽ làm việc của mình.
“Em xin lỗi, chắc em làm hỏng cảnh quay của anh rồi.”
Tôi sụt sịt mũi, nức nở nói nhỏ. Lâm xoa đầu tôi.
“Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Anh ấy ôm má tôi, nhìn thẳng vào tôi, nhỏ giọng hỏi.
“Em đã bình tĩnh lại chưa?”
Tôi xấu hổ gật đầu. Anh ấy mỉm cười, ngón tay cái lau nước mắt cho tôi, cũng đem máu giả bôi hết lên mặt tôi, dính dính.
Anh ấy kéo tôi đứng dậy, nắm tay tôi đi ra chỗ đạo diễn. Đạo diễn vẫn đang chăm chú vào màn hình nhỏ xem lại cảnh quay.
"Thế nào?”
Lâm hỏi. Một lát sau xem xong, đạo diễn vỗ đùi một cái rồi đứng bật dậy.
"Xong! Tôi lấy cảnh này. Em bắt được anh rồi, Steve Lâm!”
Anh ta hào hứng nói. Đạo diễn hô lớn.
"Xong rồi mọi người ơi! Đóng máy!”
Cả trường quay rú lên, reo hò, vui mừng bắt tay nhau. Chỉ có mình tôi là ngơ ngác, đến khi đạo diễn bắt tay Lâm rồi giơ tay về phía tôi thì tôi mới bừng tỉnh. Tôi cười gượng gạo bắt tay đạo diễn. Ai đến bay tay Lâm cũng đều bắt tay tôi một cái. Ai cũng rất vui mừng, nhưng tôi thấy tổng đạo diễn là vui mừng nhất, anh ta vỗ vai Lâm rồi lặp lại câu nói.
“Ha ha, em bắt được anh rồi!”
Tôi không hiểu lắm. Có vẻ như Lâm cũng không hiểu lắm nên nheo nheo mắt nhìn, đạo diễn cũng chỉ cười cười đầy hàm ý mà không nói gì thêm.
“Làm tốt lắm, An! Cũng không phải lần đầu tiên anh Lâm hoàn thành cảnh quay trong một lần, nhưng lần này là nhờ em đó!”
Đạo diễn nắm tay tôi, vui mừng nói. Sau đó anh ta liếc Lâm một cái rồi buông tay tôi ra, vẫn vui vẻ nói.
“Tối nay tụi anh có tiệc ăn mừng đóng máy, mời em đến chung vui nhé!”
Tôi liền từ chối, tôi chỉ quay có một cảnh nhỏ, cũng không phải là người của đoàn phim, nếu đến tiệc mừng thì cũng hơi kỳ quặc.
“Chỉ là bữa một bữa tối thôi có gì to tát đâu. Em đến đi, đến nha?”
Sự hồ hởi của anh ta khiến tôi không thể mở miệng từ chối thêm lần nữa,đành nhìn Lâm một cái rồi đồng ý.
Sau đó tôi với Lâm đi tẩy trang, thay đồ. Tôi thì nhanh nhưng Lâm thì lâu vì lớp hóa trang cầu kỳ của anh ấy. Trong khi tôi chờ ở ngoài thì gặp Tiến Nhật. Hôm nay chỉ có cậu ta và Lâm quay thôi.
“Chị An, đúng không? Rất vui được gặp chị.”
Cậu ta cười cười giơ tay ra. Tôi bất ngờ nhìn cậu ta rồi bắt tay. Một anh chàng diễn viễn thuộc nhóm trẻ triển vọng, đây là bộ phim đầu tiên anh ta đóng vai chính - đóng vai con trai của Lâm, cũng là người “gϊếŧ” anh ấy.
“Tôi rất hâm mộ anh Lâm, anh ấy là tuổi thơ của tôi đấy. Vì anh ấy mà tôi mới có ước mơ trở thành diễn viên phim hành động!”
Tôi thường bị động trước vẻ hào hứng sôi nổi của người khác. Tôi cười cười đáp lại.
“Tôi cũng vậy, tôi cũng hâm mộ anh ấy hơn mười năm rồi.”
Mắt cậu ta sáng lên.
“Vậy chị là người đu thần tượng thành công rồi!”
Tôi xấu hổ gật đầu.
“À, tôi gọi là tiền bối là anh nghe có hơi hỗn không nhỉ, tôi kém tiền bối nhiều tuổi lắm. Phim này tôi đóng vai con trai của anh… ừm…”
Cậu ta có chút ngập ngừng. Cậu ta từng đóng vai phụ nên tôi cũng chưa ấn tượng lắm, không nghĩ là bên ngoài cậu ta lại sôi nổi nhiệt tình như vậy.
“Gọi là anh cũng được mà, người trong ngành đều gọi như vậy. Nếu gọi là chú thì cũng hơi kỳ, đúng không? Anh ấy cũng trẻ mà...”
Tôi có hơi ngập ngừng, anh ấy có vẻ bề ngoài trẻ hơn tuổi, nhưng thực sự thì tuổi cũng nhiều rồi. Cậu diễn viên này còn trẻ hơn cả tôi… Thế nhưng cậu ta vui mừng gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ vậy! Thật ra lần đầu gặp tôi đã hỏi ý kiến của anh ấy rồi, anh ấy đã vui vẻ đồng ý!”
Tôi với cậu ta đứng nói chuyện một lúc thì Lâm đã thay đồ xong. Ánh mắt lạnh lùng của anh ấy khiến Tiến Nhật thu lại vẻ hớn hở, trở nên nghiêm túc và hơi cứng nhắc. Cậu ta chào hỏi rồi đi về.
Tôi liếc nhìn Lâm.
“Không có máy quay là mặt chú lại lạnh như tiền vậy.”
Lâm thản nhiên nói.
“Vì lúc diễn xuất dùng cơ mặt nhiều quá rồi.”
Tôi lườm lườm anh ấy, vì anh ấy nói nghe cũng hợp lý nên tôi chu môi lên mà không phản bác được gì.
Tôi và Lâm ra đến ngoài thì đúng lúc Bảo lái xe tới.
“Không được xem diễn viên An hôm nay rồi, tiếc quá!”
“Bảo Bảo đi đâu cả chiều vậy?”
“Tôi có hẹn với bác sĩ mà quên mất.”
Tôi rướn người lên bám vào ghế lái, lo lắng hỏi.
“Bảo bị sao đấy?”
Bảo cười cười.
“Không có gì, kiểm tra cơ thể định kỳ khi dùng thuốc ấy mà.”
Tôi cau mày hỏi.
“Bảo dùng thuốc gì?”
Bảo nghiêng đầu liếc tôi một cái rồi cười nói.
“Hoóc môn nam.”