“Em hồi hộp à?”
Lâm hỏi khi đang gối đầu lên đùi tôi. Tôi gật đầu. Mặt tôi bây giờ chắc khiến anh ấy buồn cười lắm. Trong khi các đạo diễn đang căn chỉnh góc quay và hình ảnh, tôi và Lâm vẫn giữ nguyên tư thế như vậy. Không phải lần đầu tiên anh ấy gối đầu lên đùi tôi, nhưng tình cảnh bây giờ hoàn toàn khác. Tim tôi cứ nhảy loạn lên trong l*иg ngực, bụng cũng muốn sôi lên.
"Chúng ta còn nhiều thời gian, em đừng lo lắng gì cả.”
Lâm nói rồi đưa tay lên, tôi chạm nhẹ rồi đan tay vào bàn tay to và dày của anh ấy.
"Được rồi, chuẩn bị.”
Tôi giật mình khi nghe giọng đạo diễn nói rất to, vội rút tay ra khỏi tay Lâm. Anh ấy có vẻ không hài lòng, liếc nhìn tôi một cái. Tôi mím môi nhìn anh ấy rồi ngước nhìn đạo diễn.
"Vẫn còn thời gian, em không cần gấp gáp nhé An. Anh không lấy từ cổ trở lên, nên em cứ thoải mái. Đằng kia có trợ lý cầm bảng hướng dẫn nhắc nhở hành động, em cứ làm theo là được.”
"Vâng ạ.”
“Tay này em đặt nhẹ lên đầu anh Lâm, đúng rồi. Tay kia để thoải mái, lên tay hay bụng đều được. Vết thương trên ngực này rỉ máu, em dùng tay ấn chặt vào nhé, đừng lo, máu giả này rửa sạch ngay. Khi cúi xuống, em cúi như thế này, sẽ không để lộ mặt.”
"Vâng ạ.”
Đạo diễn chỉ tôi cách hành động, sau đó đi về ghế ngồi. Trường quay im lặng không một tiếng động.
Lâm nhìn thẳng vào tôi, cười.
“Đừng lo quay hỏng, cứ bình tĩnh. Em chỉ cần nhìn tôi là được.”
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, mím môi, gật đầu.
"Vâng ạ.”
“Sẵn sàng chưa An?”
Đạo diễn hỏi tôi mà không hỏi Lâm.
"Dạ rồi ạ.”
Nhân viên chạy đến thấm thêm máu giả vào vết thương của Lâm cho sinh động, bơm máu vào vết thương giả sâu hoắm trên ngực rồi chạy đi. Lâm nhắm mắt lại.
"Chuẩn bị… Action!”
Đạo diễn hô lớn, clapperboard dập xuống, máy quay bắt đầu chạy. Xung quanh không một tiếng động khiến tôi nghe rõ nhịp tim mình. Tôi cúi đầu nhìn Lâm, quyết định chỉ đặt ánh mắt vào anh ấy.
Lâm mở mắt nhìn tôi, ánh mắt khác hẳn ngày thường. Lâm đặt tay lên ngực ấn nhẹ, máu từ miệng vết thương chảy ra, rỉ qua các kẽ ngón tay Lâm. Tôi giật mình tròn mắt nhìn vết máu loang lổ rồi nhìn Lâm, hiệu ứng chân thật này khiến tôi nổi da gà. Anh ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm, chân mày nhíu lại rồi lại giãn ra, xương hàm giật lên khi anh ấy nghiến răng. Tôi cảm nhận được sự đau đớn chỉ bởi biểu cảm của anh ấy. Đau đớn và kìm nén.
Tay tôi run lên vì đang hồi hộp, run run đặt lên mu bàn tay Lâm đang ấn vào vết thương. Máu giả đỏ thẫm, dính dính, cảm giác rất đáng sợ.
“Vẻ mặt đó là sao, chẳng giống em thường ngày.”
Giọng anh ấy trầm hơn, có chút yếu ớt. Tôi có hơi giật mình, mới đầu còn tưởng anh ấy nói với tôi chứ không phải đang thoại.
“Bây giờ mới thấy sợ à?”
Anh ấy hừ nhẹ, khóe môi kéo lên rồi lại hạ xuống, cau mày vì đau. Tôi vô thức bị cuốn theo diễn xuất chân thật của anh ấy, trái tim cũng nhói lên. Anh ấy là người tôi ngưỡng mộ, cũng là người tôi yêu. Tôi biết anh ấy đang diễn, nhưng không thể chống cự lại được vẻ đau đớn của anh ấy.
“Đừng lo, không ai phát hiện ra việc em ngầm giúp tôi đâu. Tôi gửi mã vào điện thoại em rồi đấy, những gì mà tôi để lại cho em.”
Nói xong anh ấy nghiêng đầu ho mấy tiếng, tôi không phải diễn viên, hoàn toàn bị động, theo bản năng đặt tay lên cần cổ anh ấy vì lo lắng, muốn ôm lấy anh ấy.
“Đến bây giờ mới có thể dũng cảm nhìn thẳng vào em, tôi đúng là thất bại. Đi đến ngày hôm nay, là hậu quả tôi phải gánh.”
Vẻ mặt, ánh mắt và giọng nói của Lâm cuốn tôi vào bi thương của một câu chuyện mà tôi chưa rõ. Tôi chỉ cảm nhận bằng bản năng thôi. Anh ấy không hề rời mắt khỏi tôi, ánh mắt thâm tình, có chút khao khát, giống như muốn khắc sâu hình ảnh tôi vào mắt trước khi chết. Tôi nhìn thấy sự tiếc nuối và hối hận trong mắt anh ấy. Trong đầu tôi la hét “đừng chết!”.
“Lẽ ra khi ấy tôi nên nắm lấy tay em. Bây giờ thì đã muộn rồi. Cả đời tôi, chưa bao giờ tôi thấy hối hận như lúc này.”
Tôi thật sự bị cuốn theo, tim thắt lại, sống mũi nhói lên. Tôi vô thức khóc. Tôi chỉ nhìn anh ấy chằm chằm, nước mắt ậng lên. Khi tôi cúi đầu, nhắm mắt lại để kiềm chế chính mình, nước mắt vô tình rơi xuống mặt Lâm. Lúc ấy tôi vừa bất ngờ vừa hoang mang, sợ mình đã làm hỏng cảnh quay. Tôi vội vã ngẩng lên, hoang mang nhìn về phía đạo diễn. Anh ta vẫn ngồi im sau máy, không ai lên tiếng cả.
Trợ lý bên cạnh đạo diễn giơ tấm bảng lên, trên bảng chỉ có một chữ "hôn”. Tôi vẫn hoang mang, cúi xuống nhìn Lâm. Anh ấy vẫn bình tĩnh, vẫn trong vai diễn và nhìn tôi chăm chú. Tôi không muốn tạo tiếng động nhưng nước mũi cứ chảy ra cùng nước mắt, tôi đành cẩn thận sịt một tiếng.
"Đừng khóc.”
Hai tiếng "đừng khóc” rất dịu dàng của anh ấy khiến tôi rơi vào hố sâu, càng muốn khóc.
"Quá muộn để đến bên em rồi, tôi thật ngu ngốc.’
Tôi không biết phải hôn lúc nào. Nhưng vẻ mặt anh ấy bây giờ khiến tôi muốn hôn anh ấy, muốn nói với anh ấy rằng không bao giờ là muộn cả, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi.
Tôi cúi xuống hôn anh ấy, mái tóc dài xõa ra che mặt tôi khỏi máy quay. Tôi ép môi mình lên môi Lâm, cảm nhận được vị máu giả hơi kỳ kỳ.
Tôi chậm rãi rời khỏi môi Lâm rồi ngồi thẳng dậy. Tôi áp bàn tay dính máu lên má Lâm, ngón cái âu yếm lướt nhẹ.
Lâm nhếch miệng cười.
“Tôi mãn nguyện rồi. Nếu có kiếp sau… À, không biết tôi có được đầu thai không nữa. Chắc tôi sẽ phải chịu phạt ở địa ngục lâu lắm.”
Lâm nắm tay tôi đang ở trên má mình, nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay rồi lại nhìn tôi. Giọng anh ấy cũng nhỏ hơn, cảm giác như đang rút từng hơi thở để nói ra.
"Nếu có cơ hội, mong em hãy đợi tôi một chút. Tôi sẽ lại đến tìm em.”