Chú Và Em

Chương 62:

Ngay sau khi tôi nhận lời thì có người gõ cửa ngay lập tức, là biên kịch và đội ngũ hóa trang. Tôi chỉ kịp e dè nhìn Lâm một cái rồi bị bốc ngay sang phòng bên cạnh.

“Cảnh này không quay mặt nên em sẽ không trang điểm, nhưng vẫn phải hóa trang một chút chị nhé.”

Nhân viên hóa trang nói với tôi, tôi căng thẳng ngồi ở ghế nhìn vào mình trong gương, máy móc gật đầu. Cô ấy nói tiếp.

“Trước tiên chị thay bộ đồ này giúp em ạ. Đùi trái và mu bàn tay cô ấy có những vết thương nhỏ, tụi em sẽ làm nhanh thôi. Còn nữa, móng tay cô ấy ngắn và có màu đen, bộ móng này của chị...”

Tôi nhìn xuống bộ móng, liền xấu hổ nói.

“À, do anh Lâm không nói trước với tôi việc này nên tôi không biết, nếu biết trước thì tôi đã đi tháo móng rồi. Giờ tháo ra rồi sơn lại liệu có mất thời gian quá không?”

Cô nhân viên cầm tay tôi lên xem rồi nói.

“Vậy em sẽ gỡ mấy viên đá này, cắt ngắn và giũa lại móng, sau đó sơn đen đè lên màu móng của chị, được không ạ?”

Tôi vội vàng gật đầu.

“Được chứ, phiền cô quá!”

Cô ấy tươi cười.

“Không sao ạ!”

Tôi thay trang phục, sau đó ngồi trên ghế như ma nơ canh. Hai tay đưa sang hai bên, có nhân viên giúp tôi sửa móng tay và sơn đen, còn có người đang hóa trang vết thương trên đùi tôi nữa. Lần đầu tiên tôi trải nghiệm việc này, lại theo một cách bất ngờ nên có hơi lúng túng và ngượng ngùng.

Tại sao Lâm chẳng nói trước cho tôi chứ! Anh ấy biết là tôi sẽ không chối anh ấy mà! Tôi cắn môi nghĩ nghĩ, lần này về phải đỏng đảnh giận dỗi anh ấy một phen mới được!

“Xong rồi, chị có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Do không quen kẹp tóc giả nên tôi cảm thấy hơn nặng đầu, còn lại cũng không có vấn đề gì. Chiếc váy không quá bó, dài đến đầu gối nhưng xẻ cao đến đùi, móng tay đen và có tóc đen dài đến ngực nên tôi phải kẹp đuôi tóc giả để xõa

xuống đằng trước. Tôi nhìn mình trong gương, tò mò không biết đây là nhân vật thế nào, có quan hệ với nhân vật của Lâm trong phim ra sao. Tôi vẫn luôn hào hứng khi Lâm chuẩn bị ra phim mới, hơn mười năm qua lúc nào cũng vậy. Thế nên khi Lâm đưa kịch bản, tôi đã từ chối không đọc trước.

Tôi vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm chờ bên ngoài rồi. Mái tóc rối, khuôn mặt bầm dập được hóa trang kỹ càng của Lâm khiến trong lòng tôi vô thức nhói lên. Nhìn trên màn ảnh và nhìn ngoài đời rất khác nhau, nó rất chân thật khiến tôi lo lắng theo.

“Nhìn em có lạ không?”

Tôi ngước lên hỏi, tôi cảm thấy xấu hổ khi mặc phục trang diễn viên như thế này. Anh ấy nhếch miệng cười. cầm lọn tóc giả trước ngực tôi lên.

“Trông cũng được đấy.”

Tôi cười.

“Đã đến cảnh quay của chú chưa?”

Anh ấy lắc đầu.

“Nhật vẫn đang quay, đợi thêm một chút.”

Tôi gật gật đầu. Tôi nghe tiếng Tiến Nhật gầm thét ở phía phim trường. Âm thanh này nếu xem phim thì sẽ rất cảm xúc, nghe trực tiếp ở ngoài thì hơi đáng sợ. Tôi với Lâm không vào phòng chờ nữa mà chờ ở ngoài luôn. Tôi với anh ấy đứng ở một góc gần khu phòng chờ, tách ra với chỗ mọi người đang quay phim. Anh ấy cởϊ áσ khoác ra đưa cho nhân viên rồi đứng dựa vào tường, tôi đứng trước mặt anh ấy, trợn mắt nhìn.

“Thật đáng sợ...”

Tôi cảm thán với những vết thương được đội hóa trang tỉ mỉ khắc họa trên cơ thể anh ấy. Những vết chém ngang dọc trên cơ thể, trên ngực trái là một vết thương lớn, giống như bị rạch ra, máu thịt lẫn lộn và cảm giác sâu hoắm. Những vết máu loang lổ, nhưng vết xanh tím và cả bụi đất.

Tôi nhăn mặt, đưa tay lên muốn chạm vào nhưng lại ngập ngừng. Chỉ là một vết thương giả nhưng nhìn lại vô cùng chân thật. Nó ở trên cơ thể người tôi yêu nên tôi vô thức cảm thấy sợ hãi. Nó không đau, nhưng tôi vẫn chậm chạp và hết sức cẩn thận đưa tay chạm nhẹ vào miệng vết thương trên ngực Lâm. Tôi vừa chạm ngón tay vào thì anh ấy “hự” một tiếng khiến tôi giật nảy mình vội vã rụt tay lại, hoang mang ngước nhìn Lâm.

Anh ấy phì cười. Tôi xấu hổ giơ nắm đấm lên muốn đấm anh ấy một cái, nhưng chỉ dứ một cái rồi lại hạ tay xuống vì tôi chẳng biết nên đấm chỗ nào, sợ làm hỏng lớp hóa trang cầu kỳ.

“Chú!”

Tôi xấu hổ mắng nhỏ, anh ấy thì cười thành tiếng. Chắc là anh ấy buồn cười cái biểu cảm ngu ngốc của tôi. Thấy tôi lườm hình viên đạn, anh ấy mới miễn cượng nhịn lại. Lâm hắng giọng một cái.

“Không cười nữa.”

“Chú đừng có trêu em.”

“Ừ, không trêu nữa.”

Anh ấy nói vậy nhưng vẫn cười cười. Tôi cắn môi đánh lên tay anh ấy một cái.

“Chú Lâm ơi!”

Một cô gái chạy tới.

“Đến cảnh của chú rồi ạ.”

Cô ấy nói với Lâm rồi quay sang nhìn tôi.

“Đạo diễn nói cả cô... cả chị An nữa ạ.”

Cô ấy nhìn tôi, tôi nhìn lại một cái rồi phát hiện ra đây là người lần trước xông vào phòng nghỉ của Lâm khi tôi đang vén áo anh ấy lên đây mà! Tôi xấu hổ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người ta nữa.

Tôi đi ra chỗ quay, khung cảnh được sắp xếp đổ nát, lộn xộn, máu me... là hiện trường một cảnh đánh lộn. Đạo diễn nhìn tôi một lát từ trên xuống rồi gật đầu hài lòng với hóa trang. Anh ta chỉ tôi chỗ bên cạnh bức tường vỡ.

“Em ngồi ở đây nhé, ngồi bệt, hai chân gập cùng một bên như này, để lộ vết thương trên đùi ra. Đúng rồi, sau đó anh Lâm sẽ nằm lên đùi em, quay về bên này.”

Tôi ngồi xuống theo lời anh ta nói rồi ngước nhìn. Anh ta nhìn xuống tôi rồi nói.

“Hơi bé nhỉ. Này, có cái ghế nhỏ hay miếng gì nhỏ nhỏ không, cỡ cái bệ kê chân ấy!”

Anh ta quay ra nói lớn, một lát sau đã có người mang đến mấy ván gỗ nhỏ.

“An ngồi lên đây đây đi cho cao hơn một chút. Anh Lâm, anh nằm thử xem có thoải mái không.”

Anh ấy nằm xuống, gối đầu lên đùi tôi. Tôi nuốt khan, mặt và tai nóng rực, may là có tóc giả che hai tai đi rồi.