Chú Và Em

Chương 61: Tôi làm diễn viên đóng thế

Việc tôi "nɠɵạı ŧìиɧ” đã nhanh chóng lắng xuống khiến tôi yên tâm hơn nhưng vẫn không thể thoải mái vì lo công việc của Huân sẽ bị đảo lộn. Tôi không dám lên nhà nó nên đành gọi nó xuống nhà mình. Huân xuất hiện ở nhà tôi, theo thói quen cầm theo cốc trà sữa. Tôi nheo mắt hỏi nó.

“Mày vừa đi đâu về à?”

Huân lắc đầu.

“Thấy An gọi xuống nhà nên cháu chạy xuống dưới mua đấy.”

Tôi nghi hoặc nhìn nó, nó là người hay chê tôi vừa nặng vừa chân to, nhưng lần nào xuống nhà tôi cũng mang theo đồ ăn hoặc trà sữa. Tôi đã quan sát nó từ khi công ty Lâm đính chính tin đồn rồi, nó vẫn thế, cứ nhởn nhơ trước mặt tôi trông rất ngứa mắt, nhưng tôi đoán là bên trong nó thì không như thế. Tôi ở cạnh nó từ bé đến lớn, ít nhiều cũng phải nắm bắt được một chút.

Tôi vừa mở miệng ra, chưa kịp nói gì thì nó đã chen vào họng.

“Cháu không sao, An đừng có lo vớ vẩn.”

“Tao đã nói gì đâu?”

“An gọi cháu xuống không phải vì việc đó à? Nếu muốn hỏi thăm người ta thì phải tự mà lên nhà chứ.”

Tôi bĩu môi.

“Tao lười.”

Nó liếc tôi rồi lấy cốc trà sữa uống dở của tôi uống một ngụm.

“Trước thì cháu chỉ là nhân viên bình thường thôi, chăm chỉ như một con kiến chờ ngày được tăng lương thăng chức. Giờ thì đến sếp lớn cũng biết cháu là ai, khi gặp còn tay bắt mặt mừng, cuộc sống văn phòng được cải thiện lắm đó.”

“Cải thiện cái gì?”

“Thì đó, ai cũng phải nể cháu vài phần, mấy người hay nhờ vả cháu làm báo cáo cũng không dám nhờ nữa. Chuyện đi công tác không còn nửa đêm gọi bắt hôm sau bay nữa mà còn hỏi cháu có đi được không đấy.”

Huân thản nhiên nói rồi cười cười. Tôi áy náy nhìn nó.

“Xin lỗi nhé.”

Nó nhìn tôi rồi cau mày.

“Mệt thế nhờ, đã bảo không phải lỗi của An rồi còn gì? An còn như thế là tao giận thật đấy.”

Tôi lườm Huân, nó nhếch miệng cười.

“Quên tí, cháu giận đó.”

Tôi thở dài. Nó nói.

“Đây cũng là một phần trong thử thách thôi, đàn ông mà, sóng gió một chút cũng có sao, huống hồ đây lại là sóng êm gió ả.”

Tôi bĩu môi.

“Ngon đấy, rất đàn ông, vậy mà vẫn chưa có người yêu. À đâu, bị đá chứ, xong ế đến giờ...”

Huân liếc tôi.

“Đừng có chọc ngoáy. Không chừng cháu sẽ cưới trước An đó.”

Tôi cười phá lên châm chọc nó mấy câu. Xem chừng đàn ông trong nhà tôi đều là người tốt, lại rất tài giỏi, thật đáng ngưỡng mộ.

Mấy nay ở studio vãn việc, tôi lại để Yến Lam lo hết công việc rồi chạy đến nhà Lâm để bám lấy anh ấy.

“Sắp tới tôi sẽ quay tập cuối và đóng máy ở phim trường R, em đến được không?”

Tôi nhìn Lâm, chần chừ chưa muốn trả lời. Anh ấy nói thêm.

"Em không muốn đến cũng không sao.”

"Không phải…”

Anh ấy chưa bao giờ bảo tôi đến nơi quay phim như vậy. Nếu tôi đến, anh ấy sẽ không ngăn cấm, nhưng anh ấy cũng không chủ động hỏi tôi như vậy.

"Em cứ thoải mái đưa ra câu trả lời. Em vẫn chưa thoải mái với tôi à?”

Lâm đặt tay lên đầu tôi rồi hỏi. Tôi không hiểu sao anh ấy lại nói vậy, chậm chạp lắc đầu.

“Em đến có được không ạ?”

"Được chứ, tôi có việc cần em.”

Anh ấy chỉ nói vậy thôi. Nếu Lâm cần thì việc gì tôi cũng có thể làm, thế nên tôi đã đồng ý luôn mà không cần hỏi lại.

Tôi đến phim trường vào đầu giờ chiều, sau bữa trưa. Lâm đã hóa trang xong và đang chờ quay cảnh cuối cùng. Khi tôi đến chào hỏi thì đạo diễn vui vẻ nói.

“Làm phiền em quá!”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, chưa kịp hỏi lại thì anh ta cũng ngạc nhiên hỏi lại.

“Anh Lâm không nói gì với em à?”

Tôi ngẩn ra nhìn anh ta rồi ngước nhìn Lâm. Anh ấy thản nhiên nói.

“Cũng không phải việc gì lớn. An đến là được rồi.”

“Anh thật là, nhỡ cô ấy không đồng ý thì sao!”

Đạo diễn nhíu mày nói. Sau đó anh ta quay sang tôi, nói.

“Đây là ý của anh, anh muốn nhờ em quay một cảnh với anh Lâm, được không?”

Tôi tròn mắt nhìn anh ta, tất nhiên là không được rồi! Thế nhưng tôi chưa kịp há miệng từ chối thì anh ta nói thêm.

“Không không, không phải quay phim, à không, là quay phim nhưng không phải thế đâu. Anh sẽ không quay mặt em nên em không phải diễn xuất gì cả. Anh chỉ quay từ tầm này xuống thôi.”

Anh ta nói rồi chặn tay ngang xương đòn. Tôi ngập ngừng hỏi.

“Cảnh... cảnh nóng ạ?”

Mọi người phụt cười. Đạo diễn vội xua tay.

“Không phải đâu. Giống như diễn viên đóng thế ấy, anh chỉ cần em ở cạnh anh Lâm thôi, còn người diễn sẽ là anh ấy.”

Tôi vẫn chưa bắt kịp câu chuyện, còn ngẩn ra thì Lâm nắm tay tôi.

“Tôi sẽ nói với em ấy. Cậu chuẩn bị quay cho xong đi không hôm nay không đóng máy được đâu.”

“Anh kỳ quá, em đặt bàn để tối liên hoan rồi đấy! Anh chuẩn bị đi, hết cảnh đơn của Tiến Nhật là đến anh luôn đấy.”

Lâm gật đầu ừ một tiếng rồi nắm tay tôi đi vào phòng nghỉ.

“Chú, sao chú không nói gì với em?”

“Tôi sợ em không đồng ý.”

Tôi nheo mắt nhìn anh ấy. Anh ấy kéo tôi ngồi xuống ghế rồi nói.

“Cảnh này là tôi đóng với bạn diễn nữ, nhưng chỉ là cảnh quay của tôi thôi. Đạo diễn muốn em đóng thế cho nữ diễn viên đó.”

“Tại sao ạ?”

“Đó là cảnh tôi chết.”

Tôi hơi rùng mình, nghi hoặc nhìn Lâm. Tại sao tôi lại phải đóng thế cho nữ diễn viên với cảnh quay Lâm chết? Ý của đạo diễn là gì vậy?

“Em không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi đó cho tôi mượn đùi thôi.”

Tôi vẫn nhìn Lâm chằm chằm, anh ấy cười rồi vuốt tóc tôi.

“Em giúp tôi được không?”

Tôi lúc nào cũng đổ rạp dưới tay anh ấy, dù vậy tôi vẫn ngập ngừng.

“Em giúp chú cũng được thôi, chỉ là... em cứ thấy kỳ quặc sao ấy...”

Lâm cười.

“Lúc đầu tôi cũng thấy thế. Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại muốn như vậy. Nhưng tôi thấy cũng hay, tôi cũng muốn xem xem bản thân ở trước em thì sẽ diễn xuất như thế nào.”

“...Vậy, em sẽ làm ạ.”

Tôi bị cuốn theo anh ấy, cứ thế nhận lời trong khi bản thân vẫn còn ù ù cạc cạc.