Ai cũng ngạc nhiên nhìn Như, tôi cũng vậy.
“Đi thôi.”
Lâm nói rồi xoay người muốn rời đi, nhưng tôi vừa cười vừa lên tiếng.
“Đối với tôi thì lại rất dễ dàng, chị đừng lo. Anh Lâm vẻ ngoài trẻ trung, mà tuổi tác cũng không quá lớn. Anh ấy còn ít tuổi hơn anh trai tôi nữa.”
Tôi ngước nhìn Lâm một cái rồi nói tiếp.
“Nếu nói đáng tuổi bố tôi thì anh Lâm không có cửa, anh ấy làm gì mà đẻ được ra tôi. Bố tôi nếu còn sống thì năm nay cũng bảy mươi ba tuổi rồi.”
Mọi người xung quanh kích động ồ lên một tiếng, sau đó biết ý im bặt để còn tiếp tục hóng chuyện.
“Anh trai ruột của tôi năm mươi tuổi rồi. Năm mươi tuổi tôi còn gọi anh được thì bốn mươi tám vẫn còn trẻ lắm.”
Tôi cười cười nói, sau đó thản nhiên cầm tay Lâm lên để xem đồng hồ.
“Ôi cũng muộn rồi, mọi người mau đi bàn công chuyện đi. Anh, em mua vé rồi đó.”
Tôi nói rồi ngước lên nhắc nhở Lâm về cuộc hẹn xem phim tối nay. Anh ấy gật đầu.
“Không muộn, tôi sẽ xong ngay. Đi thôi.”
Nói rồi anh ấy xoay người đi, mọi người ở phía sau liền tản sang hai bên.
“Hôm nay mọi người tan làm luôn cũng được.”
Lâm nói, mọi người vui vẻ reo lên cảm ơn. Thế nhưng sau thì chẳng mấy ai về sớm cả, ai cũng muốn nán lại hóng hớt.
Như theo Lâm đi về phòng làm việc của Lâm đúng lúc Bảo mang điều khiển điều hòa tới phòng khách. Tôi và Bảo ngồi trong phòng, còn có mấy nhân viên khác nữa.
“Vợ cũ của chú Lâm nhìn sang nhỉ, cũng xinh đẹp nữa nhưng có vẻ tính cách không tốt lắm.”
“Đúng vậy. Bây giờ bà ấy có là gì của anh ấy đâu mà lại hằn học với An vậy. Chưa kể, hai người đó li dị hơn chục năm rồi.”
Mọi người xì xào nói, còn bênh vực tôi. Sau đó lại quay sang hỏi chuyện anh trai tôi. Tôi cười cười.
“Anh trai em năm mươi tuổi rồi, mẹ em đẻ anh ấy năm mười chín, đến năm bốn mốt tuổi mới đẻ em. Cái này mới hay nè, năm đó anh trai em cũng có con luôn, chị dâu đẻ Huân sau mẹ em năm tháng.”
Mọi người thích thú ồ lên, thật thú vị!
“Vậy là cô với cháu trai bằng tuổi nhau à?”
“Vâng. Em với nó còn học cùng trường, có mấy năm chung lớp nữa. Ở lớp toàn mày tao xong về nhà quen miệng, mẹ em chửi quá trời.”
Mọi người cùng ồ lên cười. Cuối cùng bon mồm quá, tôi với mọi người ở phòng khách buôn chuyện đến tận khi Lâm xong việc. Anh ấy mở cửa phòng khách, ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đang túm năm tụm bảy cười nói ha ha.
“A chú, chú xong rồi à?”
Tôi lại quen miệng gọi chú, những lúc ở bên ngoài tôi thường sẽ gọi là anh. Lâm thì chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó, tôi thích gọi như nào thì gọi.
“Mọi người chưa về à?”
Lâm hỏi. Mọi người liền nháo nhào lên chào hỏi rồi miễn cưỡng tan làm. Bảo cũng nhắc Lâm về lịch trình sáng mai rồi về.
“Em cũng về đây, anh nghĩ xong thì gọi cho em.”
Tôi không để ý là Như vẫn đang ở phía sau Lâm.
“Ừ.”
Đã nhìn thấy rồi nên tôi vẫn vui vẻ chào chị ta. Như nhìn tôi, không nói gì mà xoay người đi. Lâm nắm tay tôi.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Tôi với Lâm đi ra luôn ngay sau Như mấy bước. Tôi ngước lên hỏi Lâm.
“Anh này, anh ly hôn năm bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”
Người đằng trước có vẻ cũng nghe thấy nên bước chân có chút chậm lại. Lâm thì đi theo tốc độ của tôi nên cũng không để ý nhiều.
“Ba sáu.”
Tôi ôm lấy tay Lâm.
“Ha ha, năm đó em mới mười sáu tuổi, còn chưa biết yêu đương, nên là chưa thể chen chân vào gia đình anh, đúng không?”
Lâm cúi xuống nhìn tôi, tay kia gõ nhẹ trán tôi một cái.
“Em nói linh tinh gì vậy. Em mua vé xem phim lúc mấy giờ, có kịp đi ăn không?”
Tôi vui vẻ cười cười.
“Kịp chứ, nhưng mà anh có mệt không, có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần, đi luôn đi. Em muốn ăn gì?”
Nghe tôi và Lâm nói chuyện, người phía trước rảo bước đi nhanh hơn rồi ra khỏi cửa lớn. Tôi nhìn theo bóng lưng của Như, không lẽ bà ấy vẫn còn tình cảm với Lâm à?
“Em muốn ăn gì?”
Lâm hỏi lại khi không thấy tôi trả lời.
“Em muốn đi ăn lẩu.”
“Vậy có kịp giờ phim không?”
Tôi lắc đầu.
“Em không muốn đi xem phim nữa, về nhà anh xem được không?”
Thật ra là tôi chưa mua vé, tự nhiên lúc nãy muốn nhắc vậy thôi. Lâm cũng không khó chịu khi tôi đột ngột thay đổi kế hoạch, nuông chiều nói.
“Được chứ, em muốn thế nào thì thế ấy. Đi thôi.”