Tôi khựng lại một chút, hóa ra bà ấy không ưa tôi thật. Cứ làm như tôi là tiểu nhị tiểu tam chen chân vào cuộc hôn nhân hạnh phúc của hai người ấy không bằng. Khi hai người họ tình cảm mặn nồng thì tôi vẫn còn đang đóng bỉm, lăn lộn cắn véo nhau với thằng cháu trai bằng tuổi. Khi hai người họ ly hôn, bàn tay đàn ông duy nhất tôi nắm là tay thằng Huân. Trong lòng tôi cũng bắt đầu dấy lên cảm giác khó chịu. Tôi đáp lại.
“Tôi cũng không nghèo đến mức ấy đâu. Tôi hâm mộ anh ấy đã lâu, tôi thích gương mặt góc cạnh đẹp trai, thích cả thân thể cao lớn và cường tráng của anh ấy. Trên cơ thể của anh ấy, tôi thích nhất là ngực.”
“Đúng là không biết xấu hổ.”
Như lạnh nhạt buông một câu. Tôi cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn bà ấy thôi. Thấy bà ấy không nói gì nữa, tôi lại nói xin phép rồi rời đi, đến phòng Lâm ngồi điều hòa cho mát. Tôi ngồi lên ghế làm việc êm ái của Lâm, xoay xoay nhàm chán, tự nhiên có cảm giác như bị đánh ghen vậy, nhưng Như bây giờ làm gì có tư cách ấy?
Tôi đi đi lại lại khắp phòng, lâu lắm rồi tôi mới đến đây nhưng dường như chẳng có gì thay đổi. Chỉ có một cái là cạnh màn hình laptop của Lâm có một cái cốc gốm hình thù kỳ dị méo mó màu hồng hồng tím tím, là món đồ mà tôi tùy tiện tặng anh ấy. Chiếc cốc xấu xí do chính tay tôi làm ra khi cùng bạn đi tiệm gốm, tô màu hồng tím xanh loang lổ cũng xinh xắn, vẽ trái tim các kiểu. Lúc đầu dáng vẻ của nó không đến nỗi, nhưng chẳng hiểu sao nung xong nó lại méo mó như vậy, còn bị nứt nữa nên không thể làm cốc uống nước. Khi tôi vô tri khoe với Lâm, anh ấy khen nó nhìn cũng được nên tôi tặng anh ấy luôn, tôi nghĩ là anh ấy cũng sẽ quăng nó ngay thôi. Không ngờ anh ấy lại mang đến phòng làm việc để cắm bút. Cái cốc hồng hồng tím tím này là thứ lạc quẻ duy nhất trong căn phòng màu gỗ này.
Tôi nhìn đồng hồ, tò mò không biết anh ấy đã họp xong chưa nên ra khỏi phòng. Vừa đi ngang phòng họp thì cửa mở ra, Bảo mở cửa rồi tiếp đến là Lâm.
“A, anh họp xong rồi à?”
Lâm nhìn thấy tôi, vẻ mặt căng thẳng cũng dịu lại một chút, gật đầu.
“Em chờ lâu không?”
Tôi lắc lắc đầu.
“Nhưng mà anh có khách đó, người ta đang chờ trong phòng khách kìa.”
Lâm liếc nhìn Bảo, Bảo vội vàng xua tay.
“Không anh, không phải khách đã hẹn trước, em không hề nhầm lịch, anh phải tin em!”
Tôi buồn cười với dáng vẻ hốt hoảng của Bảo, chắc là công việc cũng khó khăn lắm. Tôi cùng Lâm đi về phía phòng khách, mọi người trong phòng họp cũng đi ra, vui vẻ chào hỏi tôi. Tôi không định gặp lại Như, nên gần đến phòng khách là định quay đầu rồi, nhưng đúng lúc đó chị ta lại ở phòng khách đi ra. Dáng vẻ kiêu kỳ mặn mà thu hút người khác, tất cả nhân viên đều đừng lại, tò mò nhìn Như.
“Anh họp xong rồi à.”
Như hỏi. Lâm gật đầu, trả lời ngắn gọn.
“Xong rồi, sao đến không hẹn trước?”
“Em có việc gấp.”
Bà ấy dùng khăn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Bảo liền nhanh miệng hỏi.
“Ôi, thất lễ quá, điều hòa phòng khách không bật à!”
Tôi liền nói.
“Em tìm mấy vòng cả phòng nhưng không thấy điều khiển điều hòa đâu, em có nói chị ấy sang phòng anh chờ nhưng chị ấy không sang.”
“Cô nói anh Lâm không thích người khác tùy tiện vào phòng mình mà.”
Bà ta nhanh miệng nói lại, mọi người xung quanh cũng im lặng như tờ. Đúng là tôi đã nói thế, nhưng sau khi không bật được điều hòa thì có nói bà ta qua phòng Lâm rồi mà. Tôi lại cảm thấy ấm ức trong lòng nhưng cũng không muốn lên tiếng nữa. Bảo Bảo liền nói.
“À, hôm qua mang qua kho lắp pin rồi để quên, chờ tí tôi đi lấy.”
Tôi nói với Lâm.
“Vậy anh và chị ấy nói chuyện đi, em chờ ở phòng khách nhé.”
“Nóng lắm, em cứ qua phòng tôi đi.”
Lâm không chần chừ nói. Tôi có hơi ngại với các nhân viên của anh ấy ở đấy, chẳng hiểu sao mọi người vẫn nán lại nữa.
“Bảo Bảo đi lấy điều khiển điều hòa rồi mà, em chờ ở đây nhé, lát xong anh cầm cho em cái điện thoại trên bàn nhé.”
Lâm gật đầu. Chưa ai kịp nhấc chân lên di chuyển thì Như ngay lập tức nói.
“Xưng hô anh em với người đáng tuổi cha mình chắc cũng không dễ dàng với cô nhỉ?”