Tôi ít khi đến công ty của Lâm dù anh ấy là chủ, là to nhất rồi chẳng phải sợ ai. Tôi không muốn mình xuất hiện quá nhiều trong công việc của anh ấy, chỉ muốn làm cái bóng yên ổn bên cạnh anh ấy thôi. Hôm nay tôi tới là do anh ấy đi chụp ảnh tạp chí về muộn mà phải đến công ty họp ngay, nhờ tôi mang laptop đến. Bình thường Bảo sẽ mang đi luôn nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại quên.
Cả công ty gần hai mươi người đều vào phòng họp lớn hết, thành ra chỉ còn tôi lang thang bên ngoài. Tôi định vào phòng của Lâm chờ, nhưng lại đi đi lại lại bên ngoài sảnh. Bên ngoài có một tấm poster lớn của Lâm, dù nhìn bao nhiêu lần thì tôi vẫn cảm thấy không đủ, muốn ngắm mãi. Tôi đối với anh ấy không chỉ là yêu thích mà còn có ngưỡng mộ, anh ấy thu hút tôi một cách mãnh liệt, dù đã may mắn được đến gần anh ấy hơn thì tình cảm của tôi chỉ nhiều hơn chứ không có ít hơn.
Tôi chăm chú ngắm tấm poster đến nỗi không biết có người đi đến bên cạnh cho đến khi người đó lên tiếng.
“Cô có vẻ say mê anh ta quá nhỉ.”
Giọng phụ nữ khá nhẹ nhàng nhưng đột ngột vang lên ngay bên cạnh khiến tôi giật nảy vội né sang một bên. Đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ trung niên khá đẹp, ăn mặc sang trọng bắt mắt, thần thái toát lên vẻ quý phái và thanh lịch. Bà ấy đeo kính râm nên tôi không nhìn rõ mặt, cũng chưa xác định được là nên xưng hô thế nào.
“Chị... cô... cô tìm ai vậy?”
“Tôi đến gặp Steve Lâm.”
Tôi à lên một tiếng, có lẽ là đối tác của Lâm. Tôi thầm nghĩ trách Bảo Bảo xếp lịch kiểu gì vậy, để khách đến đúng lúc cả công ty đang họp cuối tháng. Tôi đành thay mặt công ty vậy.
“Cô có hẹn trước chưa ạ? Hiện công ty đang họp, mời cô vào phòng khách chờ ạ.”
Tôi cẩn thận chỉ đường nhưng bà ấy không đi mà vẫn đứng lại nhìn tấm poster của Lâm.
“Cô thích anh ta ở điểm gì vậy?”
Tôi ngẩn ra, mấy giây sau mới hỏi lại.
“Sao ạ?”
Bà ấy bỏ kính râm ra rồi thả vào túi, tôi nheo nheo mắt, người này có chút quen mắt nhưng tôi không nghĩ ra là ai.
“Tôi là Như.”
“Như ạ?”
Tôi buột miệng hỏi lại. Một lúc sau tôi mới nhớ ra cái tên này, người này là vợ cũ của Lâm? Hai người đã ly hôn hơn chục năm rồi, bà ấy đột ngột đến đây làm gì vậy? Đột nhiên tôi lại cảm thấy hồi hộp và có chút luống cuống, khí chất của bà ấy quả thực là có thể áp bức tôi.
“Vậy cô...”
Tôi cảm thấy không đúng, liền mạnh dạn đổi lại xưng hô.
“Vậy chị vào phòng khách chờ đi, nhưng mà chắc sẽ hơi lâu đó vì anh ấy mới vào họp không lâu.”
“Tôi sẽ vào phòng anh ta chờ.”
Nói rồi bà ấy quay đi, tôi cũng rất tốt bụng ngăn lại.
“Anh ấy không thích người khác vào phòng làm việc của mình đâu, chị chờ ở phòng khách này đi.”
Tích cách của Lâm thật sự có chút không tốt, người khác tùy ý vào phòng làm việc của anh ấy sẽ khiến anh khó chịu nổi điên, anh ấy là diễn viên danh tiếng nhưng tức lên thì cũng không nể nang ai. Bình thường lạnh lùng, lịch thiệp còn có chút khiêm nhường, nhưng lúc nổi giận thì khá đáng sợ, ai cũng phải dè chừng. Tôi không biết mối quan hệ giữa anh ấy và vợ cũ hiện tại là gì, nhưng tốt nhất là không nên gây hiềm khích. Bà ấy nhìn tôi một cái rồi cũng đi vào phòng khách.
Tôi đang nghĩ mình đang đại diện cho công ty của Lâm, nên cũng rất cẩn thận chạy đi pha trà mời khách. Một lúc sau tôi cẩn thận mang trà tới, hai tay đặt lên bàn.
“Chị uống trà trong lúc đợi nhé.”
Nói rồi tôi đi tìm điều khiển điều hòa nhưng chạy mấy vòng quanh phòng đều không thấy, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Tôi tìm không thấy điều khiển điều hòa đâu, hay là chị sang phòng anh ấy đợi vậy?”
“Không cần đâu.”
Bà ấy lạnh nhạt nói. Tôi cũng không hiểu tại sao bà ấy phải tỏ thái độ với tôi như vậy, tôi là người yêu hiện tại của Lâm, còn bà ấy đã ly hôn Lâm cách đây mười hai năm rồi. Năm hai người ấy đường ai ấy đi, tôi vẫn còn đang mài mông trên ghế nhà trường, cảm nắng anh chàng lớp phó lớp bên cạnh.
“Vậy tôi xin phép.”
Tôi cũng đành cáo lui, chui về phòng Lâm ngồi điều hòa cho mát, chứ ở bên cạnh một người không ưa mình thì cũng không để làm gì cả. Tôi vừa xoay người đi thì bà ấy lên tiếng.
“Trẻ trung như cô sao lại đi cặp với một ông già như vậy?”
Tôi quay lại nói.
“Tôi thấy anh ấy cũng không già...”
Tôi chưa nói xong thì bà ấy nói tiếp, ngắt lời tôi.
“Vì tiền à?”