Chú Và Em

Chương 57

Tôi vội vàng mặc áo con rồi chạy ra ngoài, Lâm và Huân đang bốn mắt nhìn nhau ở cửa.

"Đừng… đừng nhìn nhau nữa…”

Tôi xấu hổ hắng giọng, kéo tay Lâm. Anh ấy đang tập thể dục nên cởi trần, trên người phủ một lớp mồ hôi. May mà sau lần trước thì anh ấy đã để một bộ đồ ngủ ở nhà tôi.

"Chú mới tập xong à… chú đi… đi tắm đi.”

Tôi kéo kéo tay Lâm. Anh ấy ừ một tiếng rồi đi vào nhà tắm. Tôi kéo tay Huân.

"Đần cái mặt ra. Đi vào nhà đi, đóng cửa lại.”

Huân đặt túi đồ lỉnh kỉnh lên bàn, nhướn mày nhìn tôi.

"An cũng ghê gớm quá nhỉ.”

Tôi đá nó. Nó nói thêm.

"An thấy chưa, nếu không chuyển về đây thì An có dám để chú Lâm đến ngủ không? Cái nhà thuê cũ kia vừa nhỏ lại còn siêu bừa bộn.”

"Mày im.”

Tôi vừa lục lọi túi đồ ăn vừa quắc mắt.

"Định mang đồ ăn xuống an ủi An, nhưng có chú Lâm ở đây rồi thì cháu về đây.”

Tôi kéo tay Huân lại.

"Đợi chút, nói chuyện đã.”

Huân nhìn tôi.

"Chuyện gì? Chú Lâm tức giận cháu à? An phải nói đỡ cho cháu chứ, cháu có làm gì đâu? Cháu không đỡ được nắm đấm đó đâu.”

Tôi liếc nhìn nó.

"Không có, ngồi xuống đã.”

Huân ngồi phịch xuống đất, ngoan ngoãn chờ đợi. Lâm từ nhà tắm đi ra, đường nét cơ thể vạm vỡ nổi rõ mồn một dưới lớp áo phông mỏng.

Tôi nhìn, bất giác nuốt khan.

Huân nhìn, cũng bất giác nuốt khan rồi cẩn thận ngồi lùi lại phía sau một chút.

Lâm ngồi xuống cạnh tôi, nhìn Huân rồi nói thẳng vào trọng tâm.

“Nếu tôi muốn nói cậu là cháu ruột của An, tức là con trai của anh Bình, thì có ảnh hưởng quá nhiều đến cậu không?”

Huân ngẩn ra nhìn Lâm một lát rồi nhìn sang tôi. Sau đó nó bật cười.

“An lo điều đó à.”

Huân lắc đầu.

“Không sao đâu, nếu chú không nói thì cháu cũng định nói mà. Cũng không phải việc gì lớn, hơn nữa lại có thể bảo vệ được An.”

Anh Bình là một người có tiếng trong giới kinh doanh và đầu tư nhưng đời tư kín tiếng, ai cũng muốn bảo vệ gia đình mà. Còn Huân là một cậu con trai bị ảnh hưởng cái bóng quá lớn của bố mình, nó tự ti khi đứng trước năng lực tài giỏi của ông bố, càng không muốn dựa dẫm vào hào quang của bố để đi lên.

Huân làm ở một công ty khác, tự mình nộp hồ sơ, tự mình đi phỏng vấn, hoàn toàn tự lực đi lên. Nếu như công ty biết nó là con trai của anh Bình, có lẽ là đãi ngộ sẽ khác. Huân chưa bao giờ muốn được cất nhắc chỉ vì là con trai của ai đó. Nó đang yên ổn và rất cố gắng trong công việc, nó cợt nhả với tôi nhưng trong công việc thì rất tập trung và luôn nghiêm túc. Mọi nỗ lực của Huân từ trước đến giờ có lẽ sẽ bị người ta gạt sang một bên nếu biết bố nó là ai mất. Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến nó một chút nào.

“Cháu đã nói với bố rồi, nhưng ông ấy nói để xem công ty của chú sẽ giải quyết thế nào đã. Cháu thấy đây cũng không phải việc gì lớn, nhưng nếu không lên tiếng thì An sẽ bị bạo lực mạng rất lâu mất. Cháu muốn dập tắt việc này càng sớm càng tốt, nếu chú cần cháu làm gì đó thì cứ nói với cháu là được.”

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp sớm.”

“Vậy cháu lên nhà đây. Chào chú. Bye An.”

Tôi đi theo nó ra cửa, Huân đặt tay lên đầu tôi.

“Ngốc thế, toàn lo mấy chuyện không đâu.”

Tôi lườm nó.

“Gọi là cô, không là tao mách mẹ đấy.”

“Bà cưng cháu lắm. Mai được nghỉ cháu định vào thăm bà, An đi không?”

Tôi gật đầu rồi đá nó ra khỏi nhà.

“Vậy là coi như giải quyết xong, em yên tâm nhé.”

Lâm nói. Tôi nhướn mày nhìn anh ấy. Anh ấy nói cứ như là mọi chuyện đã thực sự được giải quyết vậy. Nhưng tôi cũng thấy yên tâm rồi bởi vì được bảo bọc bởi những người đàn ông rất tuyệt vời mà.

Từ nhỏ Huân đã rất ra dáng anh lớn rồi, tôi chỉ bảo vệ nó hồi học mẫu giáo thôi, sau đó đến giờ đều là nó bảo vệ tôi. Nhiều khi tôi cũng muốn tỏ ra là người lớn, muốn ra vẻ kẻ cả nói vài câu đạo lý cho giống một bà cô với nó, nhưng tiếc là chưa có cơ hội.

Còn ông chú có vẻ bề ngoài đẹp mã này, trên màn ảnh thì muôn hình vạn trạng, bên ngoài thì lười biểu cảm, tưởng chừng là một ngọn núi, nhưng bên trong thì rất mềm mại và êm ái. Anh ấy cứng nhắc nhưng thực ra lại rất dịu dàng.

Trải qua một cơn bão nhỏ, tinh thần của tôi cũng đã mạnh mẽ hơn một chút, cho dù là sóng gió to hơn nữa thì…

Mà thôi, tốt nhất là đừng có sóng gió gì cả! Sóng yên biển lặng là tốt nhất!