Lâm kiên nhẫn đợi đến khi tôi dừng lại, chỉ còn tiếng nấc ngắt quãng thì mới buông tay rồi kéo tôi đi vào trong nhà. Anh ấy ngồi xuống ghế rồi kéo tôi ngồi lên đùi mình. Tôi giận dỗi tụt mông xuống, ngồi xuống khoảng ghế giữa hai chân anh ấy.
Lâm ngồi thẳng dậy, kéo tôi lại ôm.
"Xin lỗi em…”
Tôi bĩu môi lườm anh ấy. Anh ấy bất đắc dĩ cười, vuốt tóc tôi rồi cúi đầu cụng vào đầu tôi.
“Đừng giận.”
"Chú dọa em!”
Lâm thở dài.
"Tôi ra khỏi thang máy thấy em đứng trước cửa, tôi đi đến gần mà em chẳng phát hiện ra, nên…”
Lâm ôm mặt tôi, kéo tôi ngước lên nhìn mình.
"Lần sau không được như thế nữa, nếu không phải là tôi thì sao? Đi đường phải để ý, lúc nào cũng phải để ý xung quanh. Em ở một mình thì phải cẩn thận chứ!”
Tôi xị mặt ra không thèm trả lời, còn định quay đi. Lâm giữ mặt tôi lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Nghe tôi nói chưa?”
Tôi nhìn anh ấy, gật gật đầu rồi anh ấy mới buông tay. Tôi xoay người vắt hai chân qua đùi anh ấy, nghiêng người dựa vào anh ấy.
"Chú còn mắng em.”
Lâm hôn lên tóc tôi tôi dừng lại ở đấy, nhỏ giọng.
"Tôi không mắng em, là tôi lo lắng.”
Tôi ngước lên.
"Sao chú cứ đi về đêm hôm thế? Có phải là trong thành phố đâu…”
Tôi chưa nói xong thì anh ấy cúi xuống hôn. Anh ấy chạm môi tôi rồi rời đi nhưng vẫn ở rất gần, nhìn tôi rồi lại hôn tới. Lâm nâng cằm tôi lên, mυ'ŧ môi tôi rồi chậm rãi đưa lưỡi ra càn quấy. Tôi bị anh ấy cuốn lấy, cứ thế mê muội mà phối hợp theo. Đến khi sợi dây lý trí cuối cùng sắp đứt, tôi liền đẩy anh ấy ra. Tôi vừa thở vừa cau mày nói.
"Anh… chú… chú chẳng nghe em nói!”
Lâm xoa xoa má tôi đã đỏ lên, cười cười.
“Quay xong là tôi về luôn vì tôi lo cho em.”
Chỉ một câu nói thôi đã khiến tim tôi loạn nhịp rồi, tôi đỏ mặt cúi xuống, chui vào ngực anh ấy để che giấu.
"Thì… thì mai chú về sớm! Với cả em có sao đâu. Em chẳng sợ.”
"Thật à?”
Tôi gật gật đầu, trán cọ cọ vào ngực anh ấy. Tôi nắm ngực áo Lâm, hỏi nhỏ.
"Rồi mai chú lại đi à?”
Lâm lắc đầu, hai tay ôm tôi, hai bàn tay đan vào nhau khóa tôi lại.
"Tôi quay xong rồi, có phải nhân vật chính đâu.”
"Thật á? Xong hết rồi ạ?”
"À, còn cảnh cuối nữa, nhưng chờ đoàn quay về thì sẽ quay buổi cuối ở phim trường R rồi đóng máy luôn.”
Tôi vội vàng hỏi.
"Vậy… vậy từ giờ chú ở nhà luôn, chờ quay cảnh cuối đúng không?”
Lâm cúi nhìn tôi, khóe môi nhếch lên.
"Nhớ tôi lắm rồi đúng không?”
Tôi tuy xấu hổ nhưng vẫn cố hếch mũi lên.
"Đúng vậy! Em nhớ chú chết đi được!”
Tôi cùng Lâm ăn tối, rồi cùng nhau xem ti vi. Thật ra thì ti vi nói một mình, anh ấy lướt ipad, còn tôi dựa vào anh ấy rồi chơi game trên điện thoại. Ở cạnh anh ấy rất yên bình, chỉ cần ở cạnh anh ấy là tôi đã thấy ngọt ngào rồi.
Mười một giờ, Lâm bỏ kính ra để trên bàn rồi để ipad xuống. Dạo này anh ấy thường đeo kính khi đọc. Anh ấy cúi xuống hôn lên trán tôi.
"Đi ngủ thôi.”
Tôi gật gật đầu. Anh ấy chờ tôi chơi nốt ván game rồi vào đi ngủ. Giường của tôi bé tí, anh ấy nằm một cái là hết hơn nửa. Lâm dang tay ra, tôi liền sà tới gối đầu lên tay anh ấy. Áp mặt vào người Lâm hít hà, tay tôi cũng bắt đầu hư hỏng, luồn vào trong áo phông trượt từ bụng lên ngực Lâm. Khuôn ngực nở nang đầy đặn của anh ấy là niềm yêu thích của tôi. Tôi xoa xoa bóp bóp, anh ấy đã quen với điều đó rồi.
"Lần sau chú đừng đến nhà em nữa.”
"Tại sao?”
Lâm ngạc nhiên hỏi tôi.
"Chú nằm giường em làm sao mà ngủ ngon được, vừa chật vừa ngắn, chân chú thò hết ra ngoài kìa.”
Lâm thở phào.
"Tôi nằm được, không hề khó chịu. Tôi vẫn ngủ ngon, không giật mình.”
Tôi ngước lên lườm anh ấy.
"An.”
"Vâng?”
Lâm gập tay lại vuốt vuốt tóc tôi.
"Việc lần này vốn không phải việc lớn, chỉ là đúng lúc tôi đang quay phim mới nên không thể để ảnh hưởng đến đoàn. Tôi sẽ đứng ra giải quyết triệt để. Có điều…”
Tôi sốt ruột bám tay vào ngực Lâm, ngóc đầu dậy nhìn anh ấy.
“Tôi không nghĩ cháu trai của em sẽ thích điều này.”
Tôi gục mặt xuống ngực Lâm.
"Nếu không nói ra, em sợ chẳng ai tin em cả. Người ta cần một điều gì đó để xâu xé để giải trí mà. Nhưng mà em cũng không muốn ảnh hưởng đến nó, nó đã tự mình cố gắng đến tận bây giờ mà.”
Hôm sau là thứ bảy, Huân cũng được nghỉ nên chín giờ sáng đã mò xuống nhà tôi cùng đống đồ ăn vặt. Nó bấm chuông khiến tôi giật mình thức dậy, nhưng Lâm đã dậy sớm nên anh ấy ra mở cửa.