Chú Và Em

Chương 55: Bạn mới

Trong số người quen, bạn bè hỏi thăm tôi có một người mà tôi không ngờ đến, đó là Thái Duy. Tôi thấy tin nhắn được gửi đến từ khá sớm

"Chị không sao chứ, tôi mới đọc tin. Vì chị là người ngoài ngành nên tôi nghĩ chị sẽ bị sốc. Đừng quá lo lắng, vẫn có nhiều người biết suy nghĩ lắm.”

Tôi thấy cậu diễn viên này không chỉ tùy hứng mà còn có chút ngông cuồng. Nhưng trong công việc thì cậu ta rất nghiêm túc, vô cùng kính nghiệp và luôn cố gắng hết sức mình. Tôi thấy cậu ta có phần giống Lâm, cố gắng đến cực đoan, kiểu như đã muốn làm thì sẽ phải làm được, phải làm tốt, chưa tốt thì làm lại, làm đến chết cũng phải tốt! Tôi không rõ điều đó tính là tốt hay xấu, nhưng trước mắt thì có lẽ là tốt.

Tiếp xúc chưa nhiều nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ thoải mái khi làm việc với cậu ta. Cậu ta có hào quang lấp lánh của một diễn viên trẻ thuộc tốp đầu nhưng không hề kiêu căng. Cậu ta tự tin nhưng không ngạo mạn. Nhìn qua thì có hơi đáng ghét, nhìn kỹ thì sẽ thấy khá tuyệt vời. Tôi nghĩ là cậu ta sẽ còn tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp, nhưng chưa từng nghĩ là cậu ta sẽ nhắn tin an ủi tôi.

"Cảm ơn cậu, tôi không sao.”

Tôi nhắn tin cho Thái Duy, vì buồn bã nên lại nhắn thêm để tìm sự đồng cảm.

"Đấy là cháu trai ruột của tôi. Tôi biết là khó tin nhưng mà thật đấy.”

Tôi gửi tin kèm theo biểu tượng cảm xúc buồn khổ. Tôi bất ngờ khi cậu ta gọi đến, đến gần hết chuông tôi mới bấm nghe.

“Không phải ai cũng xấu đâu, tôi chưa hề có ý nghi ngờ chị.”

Không chào hỏi, cậu ta ngay lập tức nói như vậy.

"Cảm… cảm ơn cậu. Đúng là tôi hơi sốc, cũng lo lắng và sợ hãi nữa. Nhưng giờ thì tôi ổn rồi.”

"Mấy tin đồn kiểu này sẽ lắng xuống ngay thôi. À, vì anh Lâm rất nổi tiếng nên có lẽ sẽ lâu hơn một chút, nhưng chị cũng đừng lo.”

Tôi gật gật đầu dù cậu ta không thể nhìn thấy.

"Cảm ơn cậu.”

Đột nhiên cậu ta hỏi tôi.

"Tôi biết chỗ này có bánh kem ngon lắm, chị có muốn đi không? Hôm nay tôi nghỉ.”

Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng từ chối.

"Thôi, cảm ơn cậu. Giờ tôi đi với cậu nữa là người ta băm tôi ra mất.”

Thái Duy bật cười thành tiếng.

"Hôm tới tôi chụp ảnh, chị vẫn đến chứ?”

"Đương nhiên, công việc là công việc mà.”

"Vậy hẹn gặp chị ở studio nhé.”

Tôi và cậu ta chào nhau rồi tắt máy. Tôi biết cậu ta có hào quang người nổi tiếng, mới đầu gặp tôi rất hồi hộp, nhưng sau khi trao đổi công việc mấy lần thì tôi thấy cậu ta cũng rất dễ gần. Năng lượng của cậu ta khiến người khác cảm thấy gần gũi, dễ tiếp cận và dễ dàng làm việc cùng. Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ làm việc ăn ý.

Những bài báo được gỡ xuống rất nhanh, đến trưa chiều là không còn thấy ở các trang báo lớn nữa. Dù vậy thì cũng không thể xóa hết ở tất cả các nơi được, vụ việc sẽ không đơn giản lắng xuống như vậy.

Tôi vẫn đến studio để làm việc, nhưng mỗi khi ra khỏi nhà tôi đều cảm thấy lo sợ. Có lẽ là chẳng ai quan tâm đến tôi nhưng tôi có cảm giác mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Tôi che kín mặt đến studio, đến tối lại bịt kín và ra về. Rõ ràng là tôi không có lỗi gì, nhưng hiện tại lại cảm giác mình như phạm nhân. Có lẽ người khác chỉ đọc tin rồi nói ra vào vài câu, nhưng tôi thì bị nỗi lo lắng hoang mang vây quanh không thể nào thoát ra.

Hai ngày mà dài như mấy tháng, tôi uể oải từ studio về nhà, đứng trước cửa, thở dài thườn thượt rồi mới chậm chạp bấm mã cửa.

Cánh tay to lớn dày dặn bất chợt từ phía sau ôm tôi khiến tôi giật nảy, tim cũng suýt rơi xuống bụng. Tôi sợ đến không thể hét lên.

“Em bất cẩn quá đấy.”

Lâm cúi xuống thì thầm bên tai tôi, tay kia ấn nốt mã số cuối rồi mở cửa, cánh tay vòng qua người tôi dùng lực hơi nhấc người tôi lên, miễn cưỡng tôi vào nhà.

Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn dù đã nhận ra giọng anh ấy, cả người vẫn cứng đơ. Lâm đóng cửa lại rồi xoay người tôi về phía anh ấy. Tôi ngước lên, nước mắt lưng tròng rồi lã chã rơi xuống. Lâm hơi ngạc nhiên, sau đó cau mày thở dài. Anh ấy vội ôm tôi vào lòng.

"Xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi làm em sợ rồi phải không.”

Lâm siết chặt tay. Tôi bị anh ấy dọa muốn đứng tim, thêm cả chuyện "nɠɵạı ŧìиɧ” khiến tôi òa khóc. Lâm siết chặt tay, hôn lên tóc tôi rồi áp má lêи đỉиɦ đầu tôi. Tôi nhỏ bé trong vòng tay của anh ấy, ấm ức khóc nấc lên.