Chú Và Em

Chương 54: Cứ để đàn ông lo

Quá nhiều cuộc điện thoại gọi đến liên tục liên tục khiến tôi không biết nên nghe máy của ai. Có lẽ Lâm đang bận quay phim nên chưa nghe tin. Tôi cuộn mình vào trong chăn, vô cùng lo lắng và hoang mang. Tôi không làm gì sai, nhưng miệng lưỡi thiên hạ ai mà biết được? Chưa kể việc này không những ảnh hưởng đến Lâm mà còn cả Huân nữa. Tôi kẹt giữa 2 thái cực là “mình không sai” và “lỗi của mình.”

Một lúc sau tôi mới chui ra khỏi chăn, lấy hết can đảm cầm điện thoại, đúng lúc Bảo gọi tới. Tôi vừa ấn nghe vừa òa khóc.

“Bảo Bảo!”

Bảo ngay lập tức trấn an tôi, vội vã dỗ dành.

“Được rồi được rồi, em cứ bình tĩnh đi, không phải lỗi của em. Tôi vừa mới biết, đã gọi về công ty rồi, sẽ có người lo liệu, em đừng có sợ.”

“Anh... anh Lâm...”

“Anh ấy vẫn đang quay, chưa biết đâu. Trong đoàn cũng nhiều người đọc tin rồi nhưng chưa dám nói cho anh ấy, sợ anh ấy nổi điên lên sẽ dỡ nguyên cái trường quay xuống mất.”

Tôi sụt sịt.

“Em không muốn làm ảnh hưởng đến anh ấy đâu...”

Bảo kiên nhẫn an ủi tôi, dặn dò tôi cứ bình tĩnh, không cần làm gì cả, cứ để công ty lo.

“Lát nữa anh Lâm quay xong tôi sẽ nói chuyện, anh ấy sẽ không giận em đâu, cứ bình tĩnh nhé. Đừng sợ gì cả, chuyện nhỏ thôi.”

Bảo chỉ sốt sắng khi nghe tôi khóc, còn khi nói về việc này thì hoàn toàn thản nhiên. Có lẽ theo Lâm mấy năm nên Bảo đã quen với mấy việc này, còn tôi thì lần đầu tiên “được” lên mặt báo, như ngồi trên đống lửa.

Tôi vừa tắt điện thoại thì Huân gọi tới, tôi vừa ấn nghe nó đã hét vào tai tôi.

“Sao gọi mãi mà An không nghe máy!”

Tôi không trả lời. Nghe tiếng sụt sịt của tôi, nó liền hạ giọng xuống mấy bậc.

“Thôi đừng khóc, An đừng lo. Cháu gọi điện cho bố nhờ bố lo việc này rồi. Chẳng mấy mà họ sẽ gỡ bài thôi.”

“Các trang lớn gỡ bài thì các trang nhỏ vẫn đăng, rồi bao nhiêu người khác nữa... Với cả có phải gỡ bài là xong đâu.”

Huân hừ mũi một cái.

“Yếu đuối thế, cái mồm ai nói là không sợ gì cả? Mới đυ.ng một chút chuyện đã sợ hãi quấn chăn khóc rồi.”

“Tao quấn chăn bao giờ!”

Huân hừ cười mà không thèm nói lại tôi. Nó nói tiếp.

“Cái gì cũng có quy trình An hiểu không? Trước tiên là gỡ bài, sau đó mới lên tiếng phản bác và đính chính. Mình có sai đâu mà sợ, cứ từ từ, đâu rồi sẽ có đó.”

“Nếu đính chính thì... có ảnh hưởng đến mày không? Mọi người sẽ biết mày là con trai...”

“Được rồi. Lo gì mà nhiều thế. Thế bây giờ dậy chiến đấu hay nằm?”

“Nằm...”

Huân tặc lưỡi một cái rồi nói.

“Vậy thì An nằm im đấy đi, cứ để đàn ông trong nhà lo.”

Tôi cảm thấy vô cùng yên tâm, trong lòng dịu đi nhưng vẫn tỏ ra chậm học một chút.

“Ghê vậy sao?”

“Chứ sao. Có gì thì gọi cháu ngay nhé, đừng làm bất cứ thứ gì vớ vẩn, hiểu chưa?”

Huân tắt máy, tôi lại chui vào trong chăn. Tôi cứ nghĩ chỉ cần mình không khoa trương thì sẽ có thể an tĩnh ở bên cạnh Lâm. Nhưng bản thân tôi cũng hay đi hóng chuyện của nghệ sĩ lắm mà, tuy không hay bình phẩm nhưng chuyện nhỏ chuyện to gì tôi cũng muốn hóng hớt một chút. Dù sao Lâm cũng là một ngôi sao điện ảnh có tên tuổi, làm sao mà thiếu vắng anh ấy và những tiêu đề gây bão trên các trang mạng xã hội được. Tôi đã từng nghĩ đến, nhưng lại không nghĩ nhiều, không nghĩ đủ. Đến lúc gặp chuyện rồi mới thấy là sức mạnh tinh thần của mình quá yếu đuối rồi. Nếu không mạnh mẽ hơn thì làm sao có thể ở cạnh Lâm dài lâu được?

Ngay khi cắt cảnh quay, vừa nghe chuyện là Lâm ngay lập tức gọi điện cho tôi. Tôi nhìn điện thoại, chẳng hiểu sao lại có chút không muốn nghe. Sợ anh ấy sốt ruột nên tôi hít sâu một hơi rồi cẩn thận nghe máy. Nhưng không thể kiềm chế được, vừa nghe thấy giọng anh ấy đã tủi thân bật khóc.

“Tôi đây, em có sao không? Đừng lo lắng gì cả.”

Tôi thút thít, nước mắt nước mũi rơi cả xuống chăn, còn chưa kịp nói một chữ nào với anh ấy. Lâm kiên nhẫn chờ đợi, vừa nghe tiếng tôi khóc vừa trấn an tôi.

“Không phải chuyện gì lớn, tôi giải quyết được, em đừng sợ.”

Như đoán được tôi lo lắng điều gì, anh ấy lại nói thêm.

“Tôi không giận em, cũng không buồn. Tôi chỉ sợ em buồn. An.”

Anh ấy gọi tên tôi, tôi sịt mũi một cái rồi trả lời.

“Vâng...”

Lâm thở dài.

“Đừng sợ cũng đừng nghĩ gì cả, được chứ?”

“Vâng ạ.”

Cuối cùng tôi chẳng hỏi han anh ấy được câu nào, chỉ thút thít nức nở nghe anh ấy dỗ dành an ủi. Giọng anh ấy trầm trầm ấm áp, len lỏi rồi bao bọc lấy tôi, khiến tôi cảm thấy vừa yên tâm vừa ngọt ngào đến tan chảy.