Chú Và Em

Chương 67: Trẻ lại

Chẳng mấy mà phim đã chuẩn bị ra mắt nhưng Lâm vẫn đang nghỉ ngơi và từ chối khá nhiều kịch bản gửi đến. Tôi muốn đi du lịch với anh ấy, nhưng cuối cùng tôi lại bận việc ở studio nên không đi được. Thế nên rảnh một cái là tôi sẽ đến nhà Lâm và bám lấy anh ấy suốt.

“Chú nghĩ sao?”

Lâm nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi nói tiếp.

“Về dự án mà đạo diễn Lê Đào nói ấy ạ?”

Lâm quay mặt đi, khoanh tay trước ngực rồi ngả người dựa vào ghế.

“Tôi vẫn đang suy nghĩ.”

Tôi xoay người về phía Lâm, nghiêng đầu để nhìn anh ấy.

“Em thấy hay mà, chú chưa từng đóng vai nào như vậy. Em chưa biết nội dung phim thế nào, nhưng em nghĩ là sẽ hợp với chú đấy.”

Lâm liếc nhìn tôi.

“Em muốn nhìn thấy tôi tình tứ với người khác đến thế à?”

Tôi phì cười.

“Em biết đâu là công việc mà! Với cả chú cũng muốn thử sức, đúng không ạ? Anh Đào nói chú không diễn được, hẳn là chú rất khó chịu.”

“Hắn tên là Lê.”

Tôi gật gật đầu.

“Vâng vâng, tại họ lẫn tên anh ấy đều là hoa quả nên…”

Lâm bật cười. Tôi vội mím môi lại, sợ anh ấy sẽ nói với anh đạo diễn mất. Tôi nói thêm.

“Chú muốn làm nhưng còn do dự, tại sao ạ? Chú không muốn em thấy chú ôm hôn người khác, hay là…”

Tôi nhìn Lâm, nhướn mày hỏi.

“Hay là chú sợ, nếu không phải là em thì chú không diễn tình cảm được?”

Lâm nhìn tôi một cái, với tay bóp má tôi rồi cúi xuống hôn. Tôi bị bất ngờ, còn anh ấy thì tấn công không chừa cho tôi một đường lui. Tôi bám lên vai anh ấy, đẩy ra không được nên đành túm chặt áo.

Tôi thở dốc khi anh ấy rời đi. Anh ấy liếʍ môi, còn tôi thì vừa quệt nước miếng ở khóe môi vừa trợn mắt nhìn anh ấy. Lâm đắc ý nhếch miệng cười.

“Có khi sẽ phải hôn như thế đó.”

Tôi cắn môi, đấm ông chú xấu tính này một cái. Cơ thể to lớn của anh ấy mỗi khi áp sát tôi là tôi đều không có đường chạy. Chỉ khi xong xuôi mới có thể hậm hực đánh trả một cách yếu ớt.

Lâm kéo tôi lại, dễ dàng xốc tôi lên để tôi ngồi lên đùi anh ấy. Anh ấy ôm tôi, để tôi dựa vào ngực.

“Em phải hứa với tôi, không được nghĩ ngợi linh tinh, không được buồn. Dù thế nào thì người tôi yêu là em, hiểu chưa?”

Tôi ngước lên nhìn Lâm.

“Chú định hôn người ta như vậy thật sao?”

Lâm nhìn xuống tôi, cúi đầu cụng trán lên đầu tôi một cái đau điếng.

“Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó.”

Tôi xoa xoa đầu, thở dài rồi lại dựa vào người anh ấy.

“Em vừa muốn xem, vừa không muốn xem. Nhưng em không muốn cản bước chú đâu, em sẽ cổ vũ chú hết mình!”

Lâm ôm tôi, cúi xuống hôn lên tóc tôi, rồi dựa đầu lên đầu tôi. Anh ấy không nói gì. Tôi đặt tay lên khuôn ngực nở nang, vừa nắn bóp vừa hỏi.

“Bao giờ chú có họp báo ra mắt phim vậy?”

“Tuần sau.”

Tôi gật gật đầu, hỏi ngày rồi đặt lịch vào điện thoại. Tôi không định theo anh ấy đến họp báo, chỉ ghi nhớ lại để tối hôm trước đến nhà anh ấy ngủ thôi.

“Bộ ảnh Thái Duy chụp ở studio em đã xong chưa, tôi nghe nói phim của cậu ta sắp đóng máy rồi.”

Tôi gật gù.

“Xong rồi ạ. Thợ cũng gửi ảnh thô cho cậu ấy rồi, còn mấy tấm retouch chắc sẽ gửi nay mai thôi.”

Tôi hào hứng nhìn Lâm.

“Bộ ảnh tuyệt vời cực, em chắc chắn người ta sẽ rất thích. Duy và Mina có vibe hợp nhau, phong thái chụp ảnh cũng rất tuyệt. Em nghĩ là tụi em làm việc hợp nhau đó chú. Sau này… không chừng studio của em sẽ nổi tiếng lắm đó ạ.”

Lâm nhìn tôi, hỏi một câu không liên quan.

“Em có vẻ thích cậu Duy này nhỉ?”

Tôi gật gật đầu. Cậu ta làm việc chuyên nghiệp, nhanh nhẹn, đúng trọng tâm. Năng lượng tích cực của cậu ta khiến chúng tôi dễ chịu, nhanh chóng bị cuốn theo nên làm việc cũng rất nhiệt huyết.

“Cậu ta có năng lượng tốt á chú.”

Tôi vừa bấm điện thoại vừa trả lời. Lâm không nói gì. Một lát sau, tôi quay sang nhìn Lâm thì thấy anh ấy đang nhìn tôi chằm chằm. Anh ấy nhướn mày. Tôi nheo mắt hỏi.

“Sao… sao vậy chú?”

“Em thích cậu ta hay tôi hơn?”

Tôi ngẩn ra nhìn Lâm rồi phì cười.

“Chú hỏi lạ vậy. Duy làm sao mà so sánh với chú được!”

Anh ấy vẫn ngoan cố.

“Vậy là em thích ai hơn?”

Anh ấy thường không để tâm đến các mối quan hệ bên ngoài của tôi, cũng chẳng bao giờ hỏi đến đám bạn là nam giới của tôi. Tôi nghĩ là do anh ấy nhiều tuổi hơn nên trầm mặc hơn, giới hạn cao hơn, tâm trí ổn định hơn… Nhưng chẳng hiểu sao khi tôi làm việc cùng diễn viên trẻ Thái Duy thì anh ấy lại so kè như vậy.

“Em cũng thích Thái Duy…”

Ánh mắt Lâm tối đen, lạnh như băng nhìn tôi. Tôi cười cười, sà tới ôm cổ anh ấy.

“Em yêu chú mà!”

Tôi nói rồi hôn chụt chụt lên má Lâm như gà mổ thóc. Anh ấy nghiêng đầu quay đi.

“Hừ.”

Tôi nhìn Lâm, cười khúc khích. Anh ấy quay mặt đi nên tôi đành hôn lên tai anh ấy vậy. Tôi liếʍ vành tai một cái khiến anh ấy hơi giật mình. Tôi cắn cắn vành tai, Lâm liền quay ngoắt lại, bàn tay to lớn giữ đầu tôi lại rồi hôn.

Anh ấy nhíu mày rồi nhắm mắt lại, vừa mãnh liệt hôn vừa đẩy tôi nằm xuống ghế. Đến khi anh ấy rời đi, tôi thở hổn hển nhưng vẫn cố kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Chú… chú ghen!”

Lâm hừ mũi, kéo tôi dậy rồi vác lên vai, gằn giọng nói.

“Phải.”

Tôi giãy giụa, tôi ghét kiểu vác vai này, chóng mặt lắm. Tôi đấm đấm vào lưng Lâm, anh ấy liền vỗ mông tôi một cái.

“Đau em!”

Anh ấy vác tôi vào phòng ngủ.

“Sểnh ra một cái là hư, phải phạt em.”

Tôi túm lưng áo Lâm, vẩy vẩy chân.

“Em hư bao giờ? Em mà hư á? Em ngoan!”

Lâm bóp mông tôi rồi thả tôi xuống giường. Tôi chưa kịp ngồi dậy thì anh ấy đã chồm lên trên.

“Bé hư thì phải phạt.”

“Em… em có hư đâu…”

Tôi có hơi cuống, lắp bắp nói. Hai bắp đùi to bự của Lâm giữ người tôi ở giữa. Tôi giãy giãy như cá trên thớt cũng không thể thoát khỏi anh ấy. Anh ấy vừa cởϊ áσ vừa nhìn tôi đang cố sức tách đùi mình ra, nhếch miệng cười.

“Hôm nay tôi lại trẻ lại rồi đây.”