Chú Và Em

Chương 52: Nam diễn viên trẻ

Tôi và Yến Lam có chút căng thẳng ở chính studio của mình khi trước mặt là một nam diễn viên trẻ tuổi đang rất nổi tiếng hiện nay. Cơn gió nào đưa cậu ấy đến studio của tôi vậy…

Sau màn chào hỏi có chút lập cập vì hồi hộp, tôi và Yến Lam ngay lập tức khôi phục trạng thái chuyên nghiệp để bàn công việc. Hóa ra người mẫu nam thực tập sinh hôm qua đến giúp chúng tôi chụp mẫu ảnh cưới là em trai của Thái Duy - nam diễn viên trẻ đang rất được yêu thích. Cậu ta có vẻ bề ngoài nổi bật lại đa tài, sức thu hút hiện tại rất lớn. Số tiền bỏ ra để mời cậu ta chụp mẫu rất cao, chưa kể với studio nhỏ của tôi thì không thể nào mời được. Tôi và Yến Lam vô cùng ngạc nhiên khi cậu ta nói mình đến đây với tư cách khách hàng.

"Khách… khách hàng á? Cậu Duy… lẽ nào… không phải chứ…, sẽ là một sự bùng nổ truyền thông nếu…”

Tôi hốt hoảng, chưa nói xong thì cậu ta bật cười. Cậu ta cười lên vô cùng đẹp trai, thật sự có hào quang của một ngôi sao lớn.

“Không đâu, chị đừng hiểu nhầm. Hôm qua em trai tôi có khoe với tôi vài tấm hình chụp mẫu ở đây, tôi rất ấn tượng với cách bài trí background, concept và cả trang phục nữa. Thế nên tôi muốn đặt chụp một bộ bên chị.”

Tôi tròn mắt nhìn cậu ta, bất giác thốt ra thành lời.

“Hóa ra cậu là người tùy hứng như vậy…”

Yến Lam đánh lên đùi tôi một cái, tôi xấu hổ che miệng. Trái với lo lắng của tôi, cậu ta chỉ bật cười.

"Đúng vậy, tôi quả thực là có hơi tùy hứng, thích cái gì là phải làm luôn bằng được.”

"Vậy cậu có mẫu nữ chụp cùng chưa?”

Cậu ta gật đầu.

"Tôi sẽ mời bạn diễn của tôi trong phim mới chụp rồi dùng ảnh đó để đăng SNS quảng bá phim luôn. Chúng tôi sẽ đóng một cặp yêu nhau ngọt ngào và thú vị lắm, chị nhớ đón xem nhé!”

Tôi còn chưa hết ngạc nhiên nhưng cũng vội vàng hưởng ứng. Bên ngoài cười nhưng trong đầu tôi đang nghĩ có nên tài trợ bộ ảnh để được cậu ta nhắc tên studio trong bài đăng không…

"Ừm, tôi có một câu hỏi, hơi thất lễ một chút nhưng…”

"Vâng, cậu nói đi.”

Duy nhìn tôi rồi hỏi.

"Chị có phải là chị An, bạn gái của diễn viên Steve Lâm không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta rồi mới gật đầu.

"Vâng… đúng vậy.”

"Tôi đã thấy ngờ ngợ từ đầu rồi. Rất vui được gặp chị! Tôi rất hâm mộ anh ấy đấy, anh ấy chính là role model của tôi.”

Duy nói rồi đưa tay ra, tôi vội vàng lau tay vào váy rồi đưa hai tay ra bắt tay cậu ấy. Thấy tôi đưa hai tay ra, cậu ấy cũng cẩn thận dùng hai tay đáp lại.

"Được bắt tay cậu thế này, thật vinh dự quá! Tôi chưa từng dám nghĩ tới. Tôi cũng xem nhiều phim cậu đóng lắm đó!”

Duy cười.

"Chị ở bên cạnh người nổi tiếng nhất rồi đó, sao có thể cảm thấy gì khi gặp tụi tôi được.”

Tôi xua xua tay.

"Không đâu. Ngoài anh Lâm ra thì… tôi vẫn luôn hồi hộp khi gặp người nổi tiếng. Phải rồi, cậu có thể ký tặng tôi không?”

Yến Lam liếc tôi nhưng tôi mặc kệ. Thái Duy vui vẻ nói.

"Được chứ!”

Tôi liền vui vẻ chạy đến bàn làm việc để tìm giấy trắng, ký vào sổ thì hơi nhỏ. Khi tôi quay lại bàn thì Yến Lam đang giới thiệu studio và cách làm việc. Cậu ta chăm chú nghe, nhìn thấy tôi liền mỉm cười đưa tay ra đón lấy giấy bút. Cậu ta cẩn thận ký cho tôi, còn ghi “Thân tặng chị An”, và vẫn nghe Yến Lam nói không sót chi tiết nào.

Sau khi thảo luận, Thái Duy quyết định chụp một bộ ảnh cưới với bạn diễn nữ là nữ diễn viên - ca sĩ trẻ Châu Mina. Cậu ấy nói sẽ nói chuyện với Mina và hẹn ngày đến thử đồ.

"Cậu chưa nói chuyện với Mina mà đã đến đây đặt lịch chụp á?”

Tôi ngạc nhiên hỏi. Cậu ta cười, mắt hơi híp lại trông khá dễ thương.

“Ha ha, tôi là người tùy hứng mà. Cho tôi số của chị được không, tôi sẽ gọi khi sắp xếp được lịch.”

Người trực tiếp làm việc là Yến Lam, cậu ta lưu số của Yến Lam nhưng vẫn hỏi số của tôi nữa. Tôi cũng vui vẻ trao đổi số điện thoại với cậu ta. Không ngờ chưa cần nhờ đến Lâm mà đã có diễn viên nổi tiếng tìm tới cửa rồi. À không, cũng nhờ anh ấy hỏi tìm mẫu nam giúp tôi, hỏi thực tập sinh thôi, ai ngờ lại trúng em trai của Thái Duy chứ!

Sau khi cậu ta về, tôi nằm phịch xuống ghế sô pha, gối đầu lên đùi Yến Lam, nhếch miệng hỏi.

"Ê này, mình có nên mở thêm địa điểm khác không, hay mở thêm phía nam, nhân chuỗi đi?”

Yến Lam quắc mắt nhìn xuống tôi rồi nói.

"Mình tao không kham được.”

"Tao nè?”

"Lười như mày? Mày có chắc không?”

Tôi ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem Lâm có nhắn gì không rồi nói.

"Ừm, một cái studio này là đủ rồi ha.”

Yến Lam lườm tôi khinh bỉ rồi cầm bao thuốc và bật lửa đi lên sân thượng.

Tôi gửi ảnh chụp chung với Thái Duy cho Lâm, vui vẻ khoe: “ Chú đoán xem hôm nay có gì hay ho nè!”

Nhưng mà chắc anh ấy đang quay nên chưa đọc được tin nhắn. Tôi uể oải nằm xuống ghế, nhớ ông chú ghê.