Chú Và Em

Chương 51: Tranh thủ

Lâm nhìn tôi, khóe miệng hơi cong lên một chút. Tôi bám vào tay anh ấy, sốt ruột năn nỉ.

"Đi mà… Chú đi hỏi giúp em đi. Nhưng chú hỏi tìm người mới thôi nhé.”

Lâm vẫn nhìn tôi, chân mày nhướng lên.

"Tôi tưởng em không muốn…”

"Em muốn, em muốn mà!”

Tôi vội vàng ngắt lời. Lâm cười rồi khẽ lắc đầu, ngay lập tức cầm điện thoại lên.

"Đợi tôi một lát.”

Anh ấy lướt danh bạ rồi gọi điện, tôi ngồi bên cạnh chờ, xoa xoa lưng anh ấy.

"Tôi đây, tôi có việc muốn nhờ.”

Tôi tròn mắt nhìn Lâm, đi thẳng ngay câu đầu tiên vậy cũng được sao? Anh ấy nói yêu cầu, sau đó kết thúc bằng câu.

"Được chứ, tôi mời. Nhưng chắc phải một hai tháng nữa, tôi đang quay phim. Được, chào cậu.”

Anh ấy đưa điện thoại cho tôi.

"Em nhắn tin vào số này địa chỉ và yêu cầu công việc đi.”

Tôi nhìn tên lưu trong danh bạ, là một quản lý cấp cao của công ty người mẫu tốp đầu. Studio nhỏ của tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ liên hệ bên này.

Tôi ái ngại nhìn Lâm. Anh ấy hất cằm.

"Em nhắn nhanh đi. Đừng lo, tôi chỉ hỏi mượn thực tập sinh thôi.”

Tôi vui mừng rướn người hôn anh ấy một cái rồi vội vàng nhắn thông tin. Chỉ mười lăm phút sau, Yến Lam gọi tôi báo là đã có mẫu nam liên hệ rồi, nó gầm vào điện thoại.

"Mời hẳn mẫu của công ty V, tiền đâu mà trả!”

Tôi vội đưa điện thoại ra xa.

"Là thực tập sinh thôi! Anh Lâm hỏi giúp đấy, mày tự làm việc với cậu ta đi, tạo mối quan hệ tốt vào.”

"Tưởng mày không muốn nhờ…”

Tôi bĩu môi.

"Hết cách rồi, biết sao được.”

Tôi thở phào, nhờ có Lâm mà công việc đã được giải quyết nhanh chóng. Dù vậy, tôi sẽ cố gắng ít dựa dẫm vào anh ấy nhất có thể. Tôi nằm xuống, gối đầu lên đùi Lâm, quay người ôm eo anh ấy.

"Cảm ơn chú nhiều nhiều ạ!”

“Cảm ơn bằng gì, em chỉ nói suông à?”

Lâm cúi nhìn tôi, vuốt tóc tôi. Tôi nhìn anh ấy.

"Vậy em có thể trả công chú thế nào đây?”

Anh ấy tỏ vẻ suy nghĩ một lát rồi nói.

“Nhún nhảy trên người tôi, em thấy sao?”

Tôi cau mày một cái rồi ngồi bật dậy, lườm nguýt anh ấy. Anh ấy quấn quấn lọn tóc tôi vào ngón tay, nói.

"Mai tôi sẽ lại đi rồi đó.”

Tôi kiên quyết lắc đầu.

“Vậy chú càng phải nghỉ ngơi, vận động chẳng may khiến cái lưng tồi tệ hơn thì sao?”

Lâm nhìn tôi, tôi nhìn lại, kiên quyết lắc đầu. Anh ấy cẩn thận dựa lưng vào ghế, lơ đãng nói.

"Em còn không mau tranh thủ, tôi đã già rồi, chẳng mấy chốc mà chẳng dùng được nữa.”

Tôi ngồi dậy, bĩu môi.

"Em không nghĩ thế đâu, chú vẫn còn được lắm.”

Lâm quay sang tôi.

"Được thế nào?”

Tôi nheo nheo mắt, đứng lên đi vào phòng tắm.

"Em đi rửa mặt đây. Chú đợi chút em làm đồ ăn sáng.”

Tôi nghe tiếng anh ấy hừ cười sau lưng.

Chiều tôi phải đến studio, bỏ anh ấy ở nhà một mình. Tắt nắng tôi mới về nhà, vừa đi vừa nghĩ xem nên nấu món gì cho anh ấy. Vừa đến nhà Lâm, tôi đã thấy San đeo tạp dề đứng bếp, còn Lâm thì ngồi ở phòng khách đọc kịch bản.

“Như là một cô vợ nhỏ đảm đang vậy, cậu San là cô Tấm à?”

Tôi vừa thán phục vừa trêu chọc. San vẫn không rời nồi trên bếp, cười nói.

"Ở nhà tôi không có cơ hội vào bếp nhiều, được nấu cho chị ăn tôi rất vui!”

Có lẽ San cảm thấy có gì đó không đúng, sợ Lâm nghe được nên vội bổ sung.

"Ý tôi là, với một người thích nấu ăn, được người khác vui vẻ thưởng thức là một niềm vinh dự ấy.”

Tôi phì cười.

"Văn vẻ quá nhỉ.”

Tôi ngồi xuống ghế, vừa hỏi han cái lưng của Lâm vừa xoa lưng anh ấy. Lâm gật đầu nói.

"Bây giờ có thể nhào lộn được rồi.”

Tôi đanh mặt lườm, anh ấy liền quay mặt đi.

"Tôi đùa thôi.”

Ngày hôm sau, Lâm dậy rất sớm để đến phim trường ở tỉnh khác. Tôi cũng dậy theo, lo lắng nhìn anh ấy. Tôi nắm hai vạt áo vest của anh ấy chỉnh lại, sau đó không thả tay ra.

"Em muốn nắm cổ áo tôi đến vậy cơ à?”

Lâm châm chọc. Tôi nghiêm túc gật đầu. Lâm cười, hai tay nắm tay tôi.

"Lưng tôi hầu như không còn đau nữa, em đừng nhăn nhó nữa. Nếu tôi không thể tập trung khi quay, không khéo lại…”

Tôi trợn mắt một cái khiến anh ấy dừng lại. Anh ấy cúi xuống hôn tôi rồi dịu dàng ôm ôm.

"Ngoan. Em ở đây hay về?”

"Em đến studio rồi về nhà. Đằng nào chú cũng có về đâu…”

Tôi nhỏ giọng làm màu giận dỗi để được anh ấy chiều chuộng dỗ dành.

Bảo Bảo lên tận nơi đón Lâm, nói là để xách đồ xuống, sợ Lâm còn đau. Bảo Bảo kéo va li, còn tôi thì nắm tay Lâm, tiễn anh ấy xuống tận hầm xe.

"Hai người đi cẩn thận, lúc nào rảnh nhớ gọi cho em nhé!”

Lâm mỉm cười gật đầu. Bảo Bảo thò đầu ra khỏi cửa xe nói với tôi.

"Đừng lo nha bé, anh sẽ gọi thường xuyên.”

Tôi bật cười, vẫy vẫy tay, chờ xe đi khuất rồi mới lên nhà. Lâm vừa rời đi tôi đã thấy nhớ anh ấy rồi!