Đến khi chuẩn bị ngủ, tôi vẫn càu nhàu chuyện anh ấy không chịu nghỉ ngơi thêm. Ngã mạnh như vậy, nghĩ lại cũng khiến tôi hết hồn rồi. Lâm nằm thẳng người, với tay kéo tôi nằm xuống.
"Em cằn nhằn mà vẫn đáng yêu.”
Tôi hậm hực nằm xuống, quyết tâm bỏ qua lời nịnh nọt ấy.
“Tôi không sao thật. Lúc ngã xuống bị sốc chút thôi, thật sự thì không bị nặng đến vậy. Em không tin tôi à?”
Tôi lắc đầu. Lâm cũng hết cách, chỉ cười cười, kéo tôi lại gần nhưng tôi không chịu. Anh ấy định quay người về phía tôi, vừa nghiêng người đã rên một tiếng. Tôi giật mình quay ngoắt sang, lo lắng nhìn Lâm.
"Chú đừng có xoay người!”
"Em không ôm tôi, nên tôi định ôm em.”
Tôi lườm lườm, Lâm cười cười. Hết cách, tôi đành nằm sát vào anh ấy, vòng tay ôm anh ấy. Tôi trượt từ từ eo lên ngực Lâm, thoả mãn bóp bóp. Anh ấy biết tôi say mê khuôn ngực vạm vỡ này nên đôi khi còn biết đem nó ra dụ dỗ tôi.
"Nếu mà chú thấy không ổn thì chú đừng cố quá đấy.”
Tôi vẫn không quên cằn nhằn. Anh ấy gật đầu, nằm lấy tay tôi.
"Tôi biết rồi. Bây giờ em đi ngủ, hay chúng ta làm một lần?”
Tôi dụi dụi vào người anh ấy, nhanh chóng trả lời.
"Đi ngủ ạ!”
Lâm cười nhẹ rồi cúi đầu hôn lên tóc tôi.
"Vậy chúc em ngủ ngon, hẹn em ngày mai.”
Tôi ôm chặt Lâm nhưng vẫn không quên tỏ ra giận dỗi nói.
"Không ạ.”
Lâm dịu dàng xoa xoa tay tôi, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc, Lâm cũng bị đánh thức theo. Tôi vừa nhắm mắt vừa nghe máy.
"Người mẫu nam bên công ty kia đột ngột từ chối chụp ảnh, mà hôm nay đã thuê địa điểm các thứ hết rồi!”
Yến Lam tức giận nói. Tôi giơ điện thoại ra nhìn, chưa đến tám giờ sáng.
"Bên đó vừa mới báo hả?”
"Ừ.”
Yến Lam tức tối đệm thêm vài câu chửi đổng. Tôi cũng buột miệng chửi một chữ, sau đó liếc Lâm một cái rồi vội quay đi.
“Có bên công ty Star Light và một vài người mẫu hoạt động riêng nữa, để tao hỏi thử xem sao.”
Tôi ngồi dậy, vừa gãi gãi đầu vừa bấm bấm điện thoại. Lâm xoa xoa lưng tôi rồi nói.
"Nếu em cần mẫu nam, tôi có thể hỏi…”
“Không cần đâu ạ, em sẽ hỏi vài bên quen xem.”
Tôi không muốn dựa dẫm vào Lâm trong công việc. Tôi không muốn trở thành kẻ lợi dụng anh ấy cho sudio của mình trong mắt người khác. Công việc và tình cảm nên tách bạch thì hơn.
"Lưng chú sao rồi?”
"Tôi đỡ nhiều rồi.”
Anh ấy ngồi dậy. Tôi cũng xuống giường, đi lấy miếng dán mới thay cho Lâm.
"Em ra ngoài gọi điện chút, chú ngủ thêm đi.”
"Tôi già rồi, không ngủ nhiều được.”
Anh ấy nói rồi xuống giường. Tuổi tác của anh ấy cũng thật linh hoạt. Lúc thì kêu đã già, lúc thì lại sung mãn như người trẻ tuổi!
Tôi liên hệ mấy nơi nhưng gấp quá nên không tìm được người khớp lịch, bên thì hét giá quá cao. Tôi vò vò đầu, không lẽ hôm nay chỉ chụp váy cô dâu thôi? Nhưng mà đã thuê địa điểm và bài trí hết rồi…
Tôi hết cách, đành gọi cho cháu trai cầu cứu. Dù sao Huân cũng là một chàng trai cao lớn, cơ thể khá cân đối với gương mặt ưa nhìn. Không phải vì nó là cháu ruột mà tôi khen đâu, nhưng quả thực là vậy. Hồi đi học có nhiều nữ sinh vì hiểu lầm mà lườm nguýt tôi vì thấy tôi thân với Huân lắm.
"Cháu đang đi công tác rồi, đi tỉnh.”
Tôi tức giận gầm lên.
"Mày đi công tác sao không nói với tao!”
Huân tặc lưỡi.
"An đừng có vô lý thế.”
"Gọi là cô!”
Huân cười cười chọc tức tôi, sau đó tắt máy. Tôi tức tối ôm đầu, vò tai bứt tóc.
"Trời ơi! Bao nhiêu tiền!”
Đúng lúc đó Lâm đi ra, đặt cốc cà phê xuống bàn. Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, nhàn nhạt hỏi.
“Bây giờ thì tôi đã có vinh dự được giúp đỡ em chưa?”
Tôi cắn môi nhìn Lâm. Anh ấy biết tôi lo lắng điều gì. Anh ấy uống một ngụm cà phê rồi nói.
“Tôi không định hỏi người nổi tiếng đâu. Mẫu nam mới vào nghề cũng nhiều mà. Tôi có thể hỏi người quen.”
Tôi vẫn ngoan cố nói.
"Hay là… hay là em nhờ cậu San?”
Lâm bật cười.
"Nó sợ máy ảnh và ống kính lắm, sẽ đơ ra như khúc gỗ ngay.”
Tôi bất lực quẹt danh bạ điện thoại rồi lên SNS tìm thử. Đến khi Yến Lam gọi lại và gào vào điện thoại, tôi đành quay sang nhìn Lâm, thỏ thẻ.
"Chú, chú giúp em với.”