Chú Và Em

Chương 43: Tai nạn bất ngờ

Tôi định đi về luôn nếu Lâm bận, nhưng anh ấy nói vậy nên tôi quyết định ở lại để chờ đợi. Anh ấy nói tôi có thể ra ngoài và xem, nhưng tôi ngại mọi người nên chắc sẽ ở trong phòng thôi. Lâm và tôi cùng đứng dậy, anh ấy ôm tôi, hôn tôi rồi nói tôi cứ thoải mái, anh ấy sẽ cố gắng hoàn thành cảnh quay sớm.

Dù nói vậy nhưng anh ấy là người chuyên nghiệp, kính nghiệp và tỉ mỉ cầu toàn trong công việc. Anh ấy đã theo đuổi nghiệp diễn xuất nhiều năm, mỗi cảnh quay đều luôn nỗ lực hết mình. Tôi có chút lo lắng vì đây là cảnh quay hành động, cũng muốn ra ngoài xem nhưng bên ngoài đông người quá, tôi cứ thấy nôn nao.

Lâm đã quay được hơn một tiếng, tôi ở trong phòng mãi cũng sốt ruột nên bấm bụng bảo sẽ ra ngoài xem một chút rồi sẽ về phòng luôn.

Tôi vừa chầm chậm mở cửa phòng thì có tiếng động lớn phía trường quay, có tiếng hét và vô cùng ồn ào. Tôi vội vàng chạy tới đám đông, nghe thấy tiếng đạo diễn quát lớn.

"Đạo cụ làm ăn kiểu gì vậy! Y tế đâu, bác sĩ đâu rồi!"

Người ta nói Lâm bị ngã mạnh ở cuối cảnh quay do dây kéo bị tuột. Tôi chẳng ngại ngùng gì, vội vàng lách người qua để vào trong. Lâm nằm thẳng đơ, nhắm mắt, chân mày nhíu chặt vì đau đớn. Hiệu ứng máu me trên phục trang của anh ấy càng khiến tôi sợ hãi.

"Chú!"

Tôi lo lắng hét lớn, vội vàng chạy tới. Mọi người sợ ảnh hưởng đến cổ và cột sống nên không ai dám đỡ Lâm dậy, chỉ có thể đứng nhìn và chờ bác sĩ. Nghe nói bác sĩ của đoàn vừa ra ngoài một lúc lại không mang theo điện thoại.

Tôi quỳ phịch xuống bên cạnh Lâm, đặt tay lên ngực anh ấy lay nhẹ.

"Chú, chú có sao không?"

Lâm nghe thấy giọng tôi, hít một hơi rồi giãn chân mày ra. Anh ấy nhìn tôi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.

"Em đừng lo, bị đập một chút thôi."

Tôi trượt tay lên cổ Lâm rồi lên mặt, áp tay vào má anh ấy, trán anh ấy lấm tấm mồ hôi. Tôi lo lắng nhìn Lâm, vuốt nhẹ mặt anh ấy.

"Không sao, bị choáng do bất ngờ thôi. Em đỡ tôi dậy được không?"

Tôi lắc đầu.

"Chú đừng vội, đợi bác sĩ đến xem sao. A, gọi xe cấp cứu…"

"Không cần."

Mọi người ngay lập tức nói gọi cấp cứu khi Lâm bị ngã, nhưng anh ấy nói không cần. Lâm chống khuỷu tay cố nâng người dậy, tôi đành phải đỡ anh ấy. Một nhân viên nam vội ngồi xuống bên kia cùng tôi đỡ Lâm dậy.

Tôi đặt tay lên lưng Lâm, rón rén chạm thật khẽ, ghé sát mặt tới hỏi.

"Chú không sao thật chứ?"

Nhìn khuôn mặt lo lắng đến tái đi của tôi, Lâm mỉm cười trấn an.

"Không sao. Tôi cũng biết cách ngã."

Tôi cau mày, đánh nhẹ lên ngực anh ấy một cái rồi để tay ở đó như thể đỡ lấy anh ấy, nhỏ giọng trách.

"Chú còn cười! Đừng tưởng em không biết chú ngã đập lưng xuống."

"Cũng tinh tường quá nhỉ."

Dù đau nhưng anh ấy vẫn có thể trêu chọc tôi.

"Không cần gọi cấp cứu thật chứ, anh Lâm?"

Đạo diễn lo lâng hỏi. Lâm gật đầu, phẩy tay.

"Không sao, nhưng hôm nay không quay tiếp được rồi, phiền cậu sắp xếp…"

Đạo diễn vội xua tay.

"Anh đừng lo, tôi sẽ đẩy cảnh khác lên, anh về nghỉ ngơi đi. Mai anh cũng chưa đi cùng đoàn được, anh cứ nghỉ cho khỏe hẳn rồi đến sau."

"Một hai ngày là ổn, tôi sẽ đến quay trước khi đoàn đi chuyển đến nơi tiếp theo."

"Anh đừng cố quá, sức khỏe quan trọng, không khỏe hẳn thì quay cũng không được tốt đâu."

Đúng lúc đó thì bác sĩ của đoàn hớt hải về tới. Cậu phụ trách đạo cụ dây treo mướt mồ hôi vì đi gọi bác sĩ về, vừa về tới đã quỳ xuống xin lỗi tới tấp. Lâm cũng không tỏ vẻ tức giận hay trách mắng, chỉ xua tay nói không sao, lần sau cẩn thận hơn là được. Cậu ta vừa xin lỗi vừa cảm ơn rối rít, sau đó quỳ luôn như vậy mà không đứng lên.

Bác sĩ cũng xin lỗi vì đã ra ngoài không đúng lúc, sau đó cẩn thận xem xét sờ nắn lưng của Lâm

"Sờ qua thì có vẻ không nghiêm trọng, nhưng để yên tâm thì anh nên đến viện khám và chụp chiếu xem xem. Lúc ngã đập phần này xuống đúng không, thắt lưng…"

"Không cần, dán cao là được."

Lâm ngang ngược ngắt lời bác sĩ khiến tôi bực mình lườm nguýt anh ấy không kiêng nể gì. Lâm nhìn tôi, chỉ nhếch khóe môi lên một cái. Bác sĩ đành dán miếng giảm đau cho anh ấy, dặn dò anh về nghỉ ngơi, hạn chế hoạt động. Nếu mai thấy không ổn thì đi bệnh viện.

Bảo Bảo đi đâu cũng chạy về tới, hốt hoảng xông tới liền bị Lâm lạnh lùng quắc mắt.

"Đừng làm ồn, không sao. Lại đây."

Bảo Bảo liền đi tới đỡ Lâm, tôi định để nam nhân viên đỡ anh ấy cho chắc, chậm chạp né người ra thì lại bị Lâm với tay kéo lại.

"Em đi đâu, đỡ tôi đứng dậy."

Tôi luống cuống vâng dạ rồi một tay ôm lưng Lâm, một tay đỡ ngực anh ấy. Cánh tay anh ấy vắt lên vai tôi cũng đủ nặng rồi, cũng may là tôi khỏe mạnh, gồng lên thì có thể cùng Bảo Bảo đỡ được cơ thể to lớn này.