Chú Và Em

Chương 42: Trong phòng chờ

Chúng tôi nói với nhau thêm vài câu thì Lâm dẫn tôi về phòng chờ, trên đường đi có chào hỏi thêm vài người khác. Hôm nay có mấy diễn viên nữa quay, họ đều ít tuổi hơn Lâm, đều là hậu bối vào nghề sau nên rất tôn trọng anh ấy, thành ra lại lịch sự với tôi hơi quá khiến tôi rất bối rối. Được gặp diễn viên trẻ đang nổi tiếng lại đẹp trai, tôi mừng còn không kịp, đây người ta lại khép nép với tôi như thể tôi là trưởng bối vậy.

Bảo Bảo không biết chạy đi đâu rồi, chỉ có tôi với Lâm vào phòng. Cửa phòng vừa đóng, anh ấy bắt lấy eo tôi kéo lại, tay kia kéo đầu tôi lại, cúi xuống hôn. Tôi bị bất ngờ, đơ ra một lát mới bám tay vào người anh ấy rồi phối hợp. Vừa quấn lưỡi vào nhau thì tôi nhớ ra mình đang ở đâu, liền vội vàng đẩy đẩy Lâm, cánh cửa mỏng manh này, nhỡ ở ngoài nghe thấy thì sao!

Lâm miễn cưỡng liếʍ môi tôi một cái rồi rời đi.

"Tôi hôn em không được à?"

Tôi xấu hổ đẩy anh ấy ra, quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt mỏng của phòng chờ, nhỏ tiếng nói.

"Nhỡ bên ngoài nghe thấy thì sao, cái này không giống một căn phòng bình thường luôn á chú!"

Lâm gật đầu, kéo tôi đi đến ghế sô pha.

"Đúng vậy, chỉ là phòng quây tạm cho diễn viên nghỉ ngơi thôi. Vách mỏng, cửa mỏng và không có khóa."

Tôi trợn mắt.

"Vậy mà chú lại…"

Lâm nhún vai, lấy một điếu thuốc ra châm. Tôi đánh nhẹ lên bắp tay anh ấy một cái.

"Chú thật là!"

Lâm hút thuốc, nghiêng mặt qua bên kia nhả khói.

"Ai muốn vào phòng tôi đều phải gõ cửa hết."

"Nhưng mà… ai biết đâu được đấy! Nhỡ người ta gấp quá xông vào thì sao, với cả nhỡ phòng bên có người thì sao!"

"Phòng bên đang quay hết rồi, có tôi tạm nghỉ thôi. Mà nghe thấy thì có sao, ai chẳng biết em là bạn gái tôi."

Vấn đề không phải như thế, nhưng tôi cũng không muốn tranh luận. Đôi khi anh ấy bá đạo đến vô lý, tính cách thật sự khác thường khiến tôi cũng bị quay cuồng theo.

Tôi bất an nhìn về phía cửa, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà sà tới ôm Lâm. Tôi ngồi sát vào người Lâm, dựa vào ngực anh ấy, hai tay ôm thật chặt cơ thể to lớn này.

"Em nhớ chú lắm."

"Rất nhớ à? Rất rất nhớ sao?"

Tôi liếc anh ấy một cái rồi gật gật đầu, cọ cọ trán vào ngực Lâm.

"Chú không nhớ em à?"

Lâm nâng cằm tôi lên rồi cúi xuống hôn, mang theo vị thuốc lá đắng ngắt khiến tôi cau mày.

"Tôi rất nhớ em."

Lâm dụi thuốc vào gạt tàn, vuốt ve khuôn mặt tôi, ngón cái vuốt nhẹ môi dưới.

"Đắng à?"

Tôi gật đầu, vị thuốc lá kinh chết đi được! Nhưng rồi tôi lại với tay kéo Lâm lại rồi rướn người lên hôn. Tôi ôm cổ anh ấy, anh ấy ôm eo tôi, môi lưỡi triền miên cuốn mυ'ŧ lấy nhau, dây dưa không muốn dừng lại.

Tôi gục xuống ngực Lâm thở dốc khi rời môi đi, nước miếng trong suốt kéo theo hai bờ môi rời nhau thành sợi chỉ nhỏ, vừa quyến rũ vừa khiến người ta ngượng ngùng. Tôi dựa vào Lâm, một tay bám vào lưng anh ấy, tay kia vuốt từ bụng lên rồi dừng lại ở ngực, nắn nắn bóp bóp.

"Em cũng nhớ ngực chú nữa."

Lâm bật cười, cúi xuống hôn tóc tôi rồi dụi dụi lên đầu tôi.

"Biếи ŧɦái."

Trong phòng chờ, tôi thoải mái áp cả cơ thể vào người Lâm, ôm ấp anh ấy. Lâm chỉ thả lỏng cơ thể ngồi dựa vào ghế, một tay ôm vai tôi, tay kia cầm điếu thuốc. Anh ấy cứ ngồi im như vậy, mặc kệ tôi thả dê khắp cơ thể mình, hết xoa bụng rồi xoa ngực. Bàn tay nhỏ nhắn của tôi luôn ở bên dưới lớp áo.

"Em cứ sờ ngực tôi như vậy, hình xăm chắc cũng mờ luôn."

Tôi giật mình ngồi bật dậy, vội vén áo anh ấy lên để kiểm tra. Khi tôi đang chăm chú nhìn chòng chọc vào ngực Lâm thì cánh cửa ọp ẹp của phòng chờ bất ngờ mở ra, một cô gái trẻ hớt hải xông vào.

"Chú Lâm ơi, đạo diễn nói… Á?"

Cô bé đó hét lên rồi vội vàng che mắt lại, quay lưng đi. Tôi trợn mắt nhìn, lúng túng thả tay ra. Tôi lắp bắp không đầu không cuối.

"Không… không phải như vậy đâu…"

Cô gái đó vội nói.

"Cháu chưa nhìn thấy gì hết! Xin hai người đừng phiền lòng. Cháu xin lỗi vì không gõ cửa ạ! Chỉ là… chú Lâm ơi, đạo diễn nói chú chuẩn bị ra quay ạ, đạo cụ đã xong rồi!"

Nói rồi cô ấy chạy vụt đi, còn nhanh nhẹn đóng cửa lại. Tôi trố mắt nhìn theo, ú ớ không kịp nói gì. Ít nhất cũng phải để người ta giải thích chứ! Tôi nhăn mặt quay sang nhìn Lâm.

"Đó là ai vậy ạ, liệu nhóc đó… có nói… nói gì với mọi người không chú?"

"Đó là thực tập sinh trường sân khấu điện ảnh."

Lâm nhìn tôi, khóe môi hơi cong lên.

"Tôi cũng không biết, nói gì nhỉ, bắt gặp em đang vén áo tôi lên…"

"Á á!"

Tôi hét lên rồi ôm đầu.

"Em sẽ thành một con biếи ŧɦái trong mắt người khác mất thôi!"

Lâm bật cười, xoa xoa đầu tôi.

"Cũng là biếи ŧɦái với tôi, em lo gì."

Tôi lườm Lâm, anh ấy chỉ cười cười. Lâm dụi điếu thuốc lá đã cháy gần hết vào gạt tàn.

"Tôi phải ra quay rồi, em đợi tôi được không? Cảnh này có lẽ sẽ mất chút thời gian."