Lâm sẽ quay phim ở phim trường ngoại thành một tháng, sau đó sẽ đi đến các địa điểm ở các tỉnh khác để quay. Còn một tuần nữa là anh ấy sẽ phải đi quay đến mấy tháng, chắc sẽ không về qua nhà vì sẽ di chuyển liên tục. Từ hôm anh ấy đến nhà tôi là tròn một tuần tôi chưa gặp anh ấy. Tôi cũng bận làm việc ở studio, chăm chỉ khiến Yến Lam vô cùng ngạc nhiên. Nếu không làm gì thì tôi sẽ nhớ anh ấy lắm.
Bảo Bảo nói ngày mai Lâm chỉ quay hai cảnh thôi nhưng cách nhau nửa ngày, tôi có thể đến phim trường để gặp anh ấy. Tôi thì không muốn xuất hiện ở những nơi như thế, có chút tự ti, lại lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Lâm chưa từng muốn đẩy tôi về phía sau, ai hỏi đến anh ấy cũng thản nhiên mà nhắc đến tôi. Nhưng tôi lại chỉ muốn lặng lẽ ở phía sau anh ấy, không muốn gây sự chú ý, chỉ sợ mình sẽ vô tình trở thành vật cản đường. Nhưng Bảo Bảo lại nói, sau đó chắc sẽ bận hơn nữa, có khi sẽ đi tỉnh luôn mà không về nhà. Nếu mai tôi không gặp anh ấy ở phim trường, có khi lại phải xa nhau đến vài tháng.
Yến Lam nói cứ đến đi, dù sao thì Lâm cũng có phòng chờ riêng, chỉ cần chào hỏi rồi ngồi trong phòng là được. Tôi cảm thấy cũng hợp lý, được ở cạnh Lâm ôm ôm một chút là đủ vui rồi. Cả tuần này tôi chưa được sờ nắn khuôn ngực vạm vỡ của anh ấy.
Tôi đến phim trường vào buổi chiều khi Lâm đang nghỉ sau cảnh quay. Tôi ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, hồi hộp khi Bảo Bảo ra đón.
"Cứ bình thường thôi, ở đây anh Lâm là nhất, đừng có lo."
"Anh ấy là nhất nhưng em là bét, em lo muốn xỉu."
Đi qua sân lớn đến cổng vào xưởng quay rộng lớn, Lâm đã chờ tôi ở cửa. Anh ấy nhìn tôi mỉm cười. Tôi vẫy vẫy tay, bỏ lại Bảo Bảo bên cạnh, chạy tới chỗ Lâm nhưng không dám sà tới ôm như bình thường.
"Chú có mệt không, em đến có phiền chú không?"
Lâm cúi đầu nhìn tôi, đưa tay vén tóc tôi ra sau tai.
"Không mệt, không phiền. Tôi rất vui. Em vào trong đi."
Lâm nắm tay tôi, tôi hơi níu người lại vì lo lắng. Anh ấy quay lại nhìn tôi, nắm chặt tay tôi.
"Không phải lo gì cả, em là người yêu của tôi."
Cú tấn công trực diện và đột ngột của anh ấy khiến tôi chưa ra trận đã muốn nằm xuống luôn rồi, trái tim mong manh lại loạn lên trong l*иg ngực.
Anh ấy dẫn tôi vào trong, có vẻ mọi người vừa kết thúc một cảnh quay. Bên trong nhà xưởng rất rộng cũng rất đông nhân viên, tôi không dám nhìn xung quanh mà chỉ đi theo Lâm thôi. Anh ấy dẫn tôi đến chào hỏi đạo diễn và biên kịch, giới thiệu tôi là bạn gái của mình. Tôi và họ chào hỏi nhau, bắt tay lịch sự. Tay tôi hơi run, nhưng tôi nghĩ là mình đã rất cố gắng rồi.
"Cảm ơn anh và chị đã giúp đỡ anh ấy, em rất mong chờ được xem phim ạ!"
"Em đọc kịch bản chưa, em thấy thế nào?"
Chị gái biên kịch hỏi tôi, tôi lắc đầu.
"Em chỉ nghe anh Lâm kể qua về vai diễn của anh ấy thôi chứ em không đọc kịch bản ạ, em muốn được thưởng thức trọn vẹn bộ phim khi nó công chiếu."
Hai người họ cười cười, đạo diễn trêu chọc tôi.
"À phim này không có cảnh hôn nên không phải lo nhé."
Tôi xấu hổ cười cười.
"Ê mọi người, ngoài kia có xe cà phê của anh Lâm kìa, mọi người ra lấy đồ đi."
Nhân viên bắt đầu nói với nhau về xe cà phê ngoài sân, tôi ngại đến tay không nên đã đặt xe cà phê di động của một hãng chuyên cung cấp. Trên xe có một số loại đồ uống, đồ ngọt và hoa quả, ai thích ăn uống gì đều có thể lấy miễn phí. Tôi thấy hình thức này là hợp với đoàn làm phim nhất, tôi cũng không thể đi đưa hết cho họ nếu chỉ mua một món gì đó tới. Vì ngại nên tôi treo băng rôn hình ảnh của Lâm, mong mọi người sẽ giúp đỡ anh ấy tốt nhất trong quá trình quay.
"Gì, anh Lâm xưa nay có bao giờ gọi xe cà phê đâu?"
"Đúng nhỉ, mấy bộ phim làm cùng nhau rồi, anh hay trả tiền bữa liên hoan đóng máy, chứ màu mè như xe cà phê không phải xì-tai anh Lâm rồi!"
Đạo diễn âm thanh và quay phim chính nói với nhau. Đạo diễn và biên kịch cũng gật gù, tò mò nhìn Lâm. Lâm nói.
"Là của An đặt tới. Xe cà phê không phải phong cách của tôi."
Mọi người xung quanh liền đổ dồn ánh mắt vào tôi rồi cảm ơn khiến tôi xấu hổ ngượng ngùng.
"Không có gì ạ. Do em không biết nên mua gì tới…"