Chú Và Em

Chương 40: Chỉ của riêng tôi

Tôi tròn mắt nhìn Lâm, cũng quên cả thở. Gần ba mươi năm sống trên đời, chưa lời ngỏ hẹn hò nào khiến tôi rung động đến vậy. Đến khi l*иg ngực nén lại đến khó chịu, tôi vội há miệng ra thở như cá. Tôi hít vào một hơi rồi thở ra. Tôi quay người đi, dí mặt vào kính xe, quay lưng về phía Lâm. Anh ấy cũng không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, dù tim vẫn còn đang gióng trống khua chiêng, tôi chậm chạp quay lại. Lâm vẫn đang nhìn tôi chăm chú. Tôi ngập ngừng hỏi.

"Chú… chú nói thật chứ?"

Tôi nheo mắt nghi hoặc.

"Chú đang đùa em à?"

Lâm mỉm cười lắc đầu.

"Tôi hoàn toàn nghiêm túc, tính tôi không thích đùa."

Tôi biết một phần tích cách của anh ấy qua những chương trình trên ti vi, qua báo chí. Người có vẻ ngoài lạnh lùng và cứng nhắc như anh ấy đúng là không thích đùa.

"Tại sao ạ?"

Tôi không đầu không đuôi hỏi.

Lâm ngồi thẳng trên ghế lái, hai tay đặt lên vô lăng, nhìn về phía trước.

"Lúc đầu là không để ý, sau thì có chút tò mò, cuối cùng là bị thu hút. Tôi cũng không hiểu bản thân lắm, chỉ là trong lòng tôi thôi thúc tôi muốn đến gần em hơn."

Tôi im lặng nhìn Lâm, còn anh ấy nhìn gì tôi cũng không rõ.

"Tôi cũng đã suy nghĩ nhiều, tôi từng này tuổi rồi… Chính tôi cũng ngạc nhiên với bản thân mình khi biết mình muốn biết nhiều về em hơn. Nếu em hỏi lý do tôi để ý em, quả thật tôi cũng không biết. Tình cảm có cần lý do chính xác không?"

"Không… không ạ…"

Tôi vẫn lắp bắp, hay tay chồng lên nhau để lên ngực, tự đè nén trái tim mình.

"Em… chỉ là em đang bối… bối… bối rối ạ. Em em em…"

Tôi lúng túng không nói thành câu. Lâm quay sang nhìn tôi, khóe miệng cong lên. Anh mắt anh ấy đen thẳm, dịu dàng chứ không lạnh lùng như khi tôi gặp ở những bữa tiệc.

"Không cần trả lời ngay, em không cần vội. Tôi có thời gian, em cũng vậy. Dù em chưa có câu trả lời nhưng tôi rất vui nếu chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau. Nếu em muốn né tránh tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền em. Em đừng lo lắng bất cứ điều gì."

Tôi xua xua tay, lắc lắc đầu. Tôi nuốt khan, gật gật đầu.

"Không phải, em… em đồng ý!"

Lâm có chút ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi xấu hổ hơi co người lại.

"Chú biết em đã thích chú hơn mười năm rồi mà… Nhưng mà trước đây em hoàn toàn không nghĩ theo phương diện này đâu, cho đến khi gặp chú… Em đã trở nên tham lam hơn, muốn… muốn đến gần chú hơn dù biết điều đó rất khó…"

Tôi cố kìm nén sự hồi hộp trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Lâm để anh ấy thấy sự chân thành của mình.

"Em không biết lý do chú muốn hẹn hò với em là gì, nhưng mà… chỉ cần có cơ hội đến gần chú hơn thì em sẽ không bỏ qua đâu ạ! Em… em sẽ cố gắng!"

Tôi đột nhiên lên giọng ở cuối câu, thể hiện sự quyết tâm. Lâm bật cười.

"Em cố gắng gì vậy?"

Tôi xấu hổ cắn môi, anh ấy cũng không trêu tôi nữa mà nghiêm túc nói.

"Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội. Vậy chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu nhau nhé?"

Lâm nói rồi đưa tay ra. Tôi gật đầu, chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay to lớn chai sạn của anh ấy.

"Vâng ạ!"

Tôi với anh ấy nắm tay nhau, nhìn nhau một lúc. Tôi cảm thấy trái tim lẫn khối óc đều chuẩn bị nổ tung rồi, vội rút tay lại.

"Vậy em xin phép, em lên nhà nhé. Chú về cẩn thận ạ."

"Ừ."

Lâm nhìn tôi chăm chú, tôi cứ nghĩ lúc nãy anh ấy sẽ tiến đến hôn tôi, nhưng nắm tay một lúc mà chỉ nhìn nhau thôi…

"Chú về đến nhà thì… có thể nhắn tin cho em biết không ạ?"

Lâm gật đầu.

"Tôi sẽ nhắn. Em đồng ý hẹn hò với tôi rồi thì là bạn gái của tôi, đúng chứ?"

Tôi xấu hổ gật đầu, trong lòng sướиɠ đến nở hoa, sắp nở thành rừng hoa rồi.

Tôi trở thành bạn gái của Lâm một cách đầy bất ngờ, đến sau đó cả tháng tôi vẫn còn lơ lửng trên mây, chưa dám tin vào sự thật.

"Tại sao hôm ấy chú không hôn em?"

Sau này, khi đã có thể thoải mái lăn trên giường của Lâm thì tôi mới hỏi lại, tại sao lúc tôi nhận lời hẹn hò, anh ấy nắm tay tôi mà không hôn tôi. Lâm nói.

"Tôi không muốn làm em sợ."

Tôi bĩu môi.

"Nhưng trước đó chú hôn em rồi."

"Do tôi say."

Tôi lườm lườm anh ấy.

"Chú say thì chú hôn ai cũng được à!"

"Vì tôi say nên mới không kiềm chế được trước em."

Tôi bĩu môi, hứ một tiếng. Lúc đó ngồi trong xe, dù cả người căng cứng, hồi hộp đến mức trong bụng cũng rù rù như bụng mèo thì tôi vẫn mong chờ một nụ hôn từ anh ấy.

"Vậy sao em không chủ động hôn tôi?"

"Em ngại, em suýt ngất khi chú ngỏ lời, nào dám hôn chú?"

Lâm cười cười.

"Vậy à, không dám hôn tôi, vậy mà lần đầu tiên của chúng ta em xông xáo lắm mà."

Tôi cắn môi đập bàn chân lên đùi Lâm.

"Em không nói chuyện với chú nữa."

Lâm vẫn ngoan cố vừa cười vừa chọc ghẹo tôi.

"Tự nhiên nhớ lại khiến tôi thấy rạo rực. Bụng dưới bắt đầu…"

"Chú! Quen chú chưa đến một năm mà đã thấy chú xấu tính lắm luôn. Trả em Steve Lâm trên màn hình đây!"

"Em thất vọng à?"

Tôi lắc đầu.

"Em chỉ muốn đấm chú một cái."

Lâm cười khẽ khẽ. Những hình ảnh này của anh ấy tôi cũng đâu có thể thấy trên màn hình.

Giọng nói trầm khàn, gương mặt góc cạnh với chân mày cau lại, cơ thể cường tráng vạm vỡ nhễ nhại mồ hôi, âm thanh không thể kiềm chế bật ra từ cổ họng…

Hình ảnh này của anh ấy càng không thể thấy trên màn hình!