Tôi ăn mấy miếng thì đút Lâm một miếng khi anh ấy có vẻ muốn ăn. Tôi nhìn anh ấy rồi đoán chứ cũng không chắc lắm, dù vậy anh mỗi lần tôi đưa bánh tới anh ấy đều ăn khiến tôi vui như sắp bay lên vậy. Tôi không biết Steve Lâm ở ngoài lại dễ gần như vậy.
Được gần hai phần ba cái bánh thì tôi no quá rồi, không muốn ăn nữa nhưng hơi ngại, động tác chậm chạp vì chần chừ.
"No rồi thì bỏ lại, không sao."
Tôi ái ngại nhìn anh ấy, nghĩ nghĩ xem có nên cố ăn nốt không.
"Hay để tôi ăn nốt cho em?"
Lâm hỏi. Tôi vội vàng xua tay, đặt dĩa xuống đĩa bánh.
"Dạ thôi, không cần đâu ạ. Em cũng không ăn nữa."
Tôi nói rồi uống nước. Lâm đưa tay lên nhìn đồng đồ.
"Em có muốn đi đâu không?"
Tôi lắc đầu.
"Không ạ, cũng không còn sớm nữa, mai chú còn đi làm mà. Ngày mai em cũng đến studio nữa."
Lâm gật đầu rồi gọi nhân viên đến thanh toán. Tôi nhìn anh ấy lấy thẻ ra đưa cho nhân viên, tấm thẻ đen quyền lực. Tôi đã dùng thẻ của anh trai quẹt một lần rồi, cảm giác rất giàu có. Thẻ của tôi chỉ là thẻ thanh toán nội địa, thậm chí không dám làm thẻ tín dụng. Tôi không tin vào khả năng kiểm soát chi tiêu của mình.
"Tôi đưa em về."
Lâm nói khi chúng tôi rời khỏi nhà hàng. Tôi lịch sự từ chối nhưng anh ấy nói.
"Đằng nào tôi cũng lái xe tới, em không muốn ngồi xe của tôi à?"
Sao có thể, tôi còn đang muốn nhảy lên giường của anh ấy đây! Tôi tự nghĩ rồi tự xấu hổ đến đỏ mặt, vội theo Lâm xuống hầm lấy xe.
Lâm bấm khóa rồi đi thẳng sang ghế phụ, mở cửa cho tôi. Tôi đi qua người anh ấy để lên xe, mùi nước hoa quen thuộc của anh ấy luôn khiến tôi choáng váng khi ở gần, thật sự chỉ muốn lao vào lòng anh ấy. Lâm đóng cửa rồi đi về phía ghế lái.
"Hóa ra em cũng ở tòa chung cư đó. Tôi có đến nhà anh Bình một lần rồi."
"Em mới chuyển về đó thôi ạ, anh Bình mua cho em một căn nhỏ nhưng em không ở, em ngại…"
Lâm cười cười ngắt lời tôi.
"Anh ấy bảo Huân đến dọn đồ của em mang sang nhà đó đúng không."
Tôi ngạc nhiên nhìn Lâm.
"Sao… sao chú biết? Không ai nói gì với em, cứ thế khuân hết đồ đi. Em đi làm về nhìn phòng trống hoác, chỉ còn lại mấy món đồ vớ vẩn mà suýt xỉu."
Lâm bật cười.
"Tôi cũng không nghĩ là anh ấy làm thật."
Tôi thở dài hùa theo, sau đó khựng lại rồi ngạc nhiên nhìn Lâm.
"Sao ạ?"
"Có lần uống rượu với tôi, anh Bình nói rằng có mua một căn hộ nhỏ cùng tòa nhà cho em gái nhưng em gái không chịu ở, cứ ở căn nhà thuê ở một tòa chung cư mini cũ. Anh ấy biết em ngại chị Thanh nên than thở bảo không biết làm thế nào. Tôi chỉ bảo là cứ bốc hết đồ của em sang căn mới là người sẽ tự giác đi theo. Ai ngờ…"
Lâm bật cười.
"... anh ấy làm thật."
Tôi phồng má, liếc mắt nhìn Lâm.
"Hóa ra là chú…"
Lâm liếc nhìn tôi.
"Xin lỗi em, ha ha."
Tôi bĩu môi, thở dài.
"Nhưng mà vậy cũng tốt. Nhờ Huân sang lục tung nhà em nó mới biết em hâm mộ chú, rồi về nói với anh Bình… Nhờ vậy em mới được ngồi cạnh chú như thế này, em thích lắm!"
Tôi buột miệng nói, sau đó tự xấu hổ mà quay mặt đi, dựa đầu vào kính xe. Lâm cũng không nói gì, chỉ nghe tiếng anh ấy cười khe khẽ.
Đến tòa nhà của tôi, Lâm dừng xe lại.
"Vậy… vậy em xin phép…"
"Khoan đã."
Tôi vừa tháo dây an toàn thì anh ấy giữ tôi lại. Lâm nghiêng người mở hộc xe trước mặt tôi, lấy ra một túi giấy rồi đưa cho tôi.
"Tặng em."
"Dạ?"
Tôi ngạc nhiên đón lấy, tròn mắt nhìn Lâm rồi lại nhìn túi quà. Lâm nói.
"Cảm ơn em đã xem phim của tôi hơn mười năm qua."
Tôi nhìn Lâm rồi vội quay đi, sống mũi hơi đau, hốc mắt cũng nóng lên. Được thần tượng lâu năm tặng quà, phúc lợi này khiến tim tôi nhảy cẫng lên, khó khăn kìm lại nước mắt.
"Em… em cảm ơn chú ạ! Cảm ơn chú nhiều lắm…"
Nước mắt rưng rưng, tôi vội chớp chớp mắt để nuốt vào.
"Em mở ra xem có vừa ý không."
Tay tôi hơi run lên, tôi cẩn thận lấy đồ từ trong túi ra. Một hộp son của hãng L nổi tiếng, phiên bản giới hạn mới ra mấy tháng trước. Tôi rất thích boxset son này nhưng vì nó hơi đắt nên tôi còn đang phân vân.
Tôi không nhịn được "oa" lên một tiếng, hào hứng mở hộp ra. Chiếc hộp nhung đỏ dày dặn hình trái tim, bên trong là hai thỏi son vỏ nhung xinh đẹp. Tôi rung động chạm nhẹ tay vào, vuốt ve âu yếm.
"Thích không?"
Tôi gật lia lịa.
"Em thích lắm luôn ạ! Sét này em đã ngắm lâu lắm rồi nhưng còn đang phân vân chưa mua. Em cảm ơn chú nhiều lắm! Em rất thích son môi!"
"Tôi hỏi anh Bình đấy, anh ấy nói em thích son, còn mua rất nhiều, chắc vừa đánh vừa ăn."
Lâm nói rồi cười cười, tôi cắn môi, anh trai chỉ toàn nói linh tinh bôi xấu em gái…
"Tuần trước tôi quay chương trình trong trung tâm thương mại, lúc nghỉ có đi lòng vòng thì thấy hộp son này. May là em thích."
"Em rất thích, cực kỳ thích luôn ạ! Đây sẽ là báu vật của em, em sẽ trưng bày trong tủ kính!"
Lâm cười.
"Tôi hy vọng em sẽ dùng nó."
Tôi gật gật đầu.
"Mỗi khi đánh son này lên môi, em đều sẽ nhớ chú…"
Tôi nói xong liền cảm thấy sai sai, xấu hổ cúi đầu đóng hộp son lại rồi cất vào túi. Lâm tháo dây an toàn, đặt tay lên ghế của tôi, rướn người tới.
Tôi giật mình quay lại nhìn, theo phản xạ hơi nghiêng người về sau. Sợ trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, tôi vội vàng giơ túi của mình lên.
"Em em em cũng muốn tặng chú…"
Lâm ồ lên một tiếng rồi ngồi thẳng lại, chăm chú nhìn tôi. Tôi luống cuống lấy túi quà nhỏ trong túi xách ra, hai tay đưa cho Lâm.
"Em không biết nên mua gì… em em mong chú sẽ nhận."
"Cảm ơn em."
Lâm nói rồi cầm lấy túi nhỏ, ngay lập tức mở ra xem. Trong hộp đen sang trọng là kẹp cà vạt và măng sét.
"Em thấy nó rất hợp với chú…"
Lâm nhìn món quà nhỏ một lúc rồi mới đóng hộp lại, mỉm cười.
"Tôi sẽ dùng nó cho một dịp đặc biệt, cảm ơn em đã tặng tôi."
Tôi vì hồi hộp và ngượng ngùng nên không nói được gì, chỉ bẽn lẽn gật đầu.
"Vậy… vậy em…"
"Bình An."
Lâm đột ngột gọi tên tôi khiến tôi suýt xuất cả hồn ra ngoài. Tôi căng thẳng nhìn Lâm. Lâm nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi.
"Em có ngại nếu có một ông chú muốn hẹn hò với em không?"
"!!!"