Đã hai ngày rồi Louis không xuống lầu.
Thành thật mà nói thì nàng thực sự sợ hắn sẽ làm điều gì đó ngu ngốc. Mặc dù con dao của hắn không thể đâm vào chính mình.
Nàng chỉ có thể hỏi hắn qua cánh cửa: “Đói không?”
Hắn giống như một cậu thiếu niên bướng bỉnh trong thời kỳ nổi loạn: “Không.”
Nàng nói: “Vậy ta có thể ra ngoài không?”
“Tùy nàng.”
Khi nàng vừa mới bước xuống cầu thang thì nghe được giọng nói nhẹ nhàng của hắn: “Nhớ quay về.”
Nàng đi vào rừng hái một giỏ nấm, chuẩn bị nấu cho hắn nồi súp nấm.
Kết quả là khi đang trên đường trở về, nàng gặp phải hai người đàn ông đeo súng sau lưng, nhìn thân hình lực lưỡng của bọn họ, nàng cũng có thể đoán ra được bọn họ rất mạnh mẽ.
Một người trong số họ nói: “Chuẩn bị đầy đủ hết rồi sao?”
“Phải.”
“Đợi khi lấy được tiền thưởng, chúng ta mỗi người một nửa. Ai bảo hắn không ngoan ngoãn ở trong rừng mà muốn bắt công chúa do Đại Lương đưa đến chứ?”
Tim nàng như ngừng lại một nhịp, bước chân của nàng dần đi chậm lại, không dám phát ra tiếng động.
Có vẻ bọn họ đang nói về Louis.
“Vậy bây giờ cô công chúa đó còn sống không?”
“Sợ rằng đã biến thành một xác ướp rồi.”
Nàng cúi đầu nhìn lại bản thân mình.
Cuộc sống trong lâu đài khá thoải mái, thậm chí nàng còn mập lên nữa chứ.
Nhưng mà nàng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.
Đợi khi bọn họ đi khỏi, nàng sẽ chạy như bay về lâu đài.
Cuối cùng Louis cũng đi xuống lầu, hắn đứng trong sân chán nản vân vê đóa hoa hồng trong tay.
Nàng thở hổn hển, vội vã chạy đến trước mặt hắn, có vài cây nấm trong giỏ rơi cả ra ngoài.
“Hình như có thợ săn ma cà rồng muốn đến gϊếŧ ngươi đó.”
Hắn nhìn chằm chằm vào những cây nấm: “Cái này ăn có ngon không.”
“…” Nàng chậm rãi vuốt ngực. “Hình như là do ngươi bắt ta cho nên bây giờ đám người đó sẽ đến gϊếŧ ngươi để lấy tiền thưởng đó.”
Hắn lấy một cây nấm từ trong giỏ ra, rồi nhìn thật kỹ: “Muốn làm món gì?”
Nàng: “…”
Tại sao hắn lại không có chút gì quan tâm đến chuyện này?
Trầm mặc vài phút, hắn mới từ từ đem sự chú ý trên cây nấm dời đi: “Đến gϊếŧ ta sao?”
Mặc dù hiện tại nàng không muốn quan tâm quá nhiều đến hắn, nhưng cũng trả lời lại một câu: “Ừ”
“Không tồi.” Hắn mỉm cười rồi nói một câu như một lời khen.
Nàng không nói lời nào.
Quên đi, chính bản thân hắn cũng muốn chết mà.
Nàng sẽ không quan tâm nữa.