Tốt hơn là nên làm chuyện chuyện khác.
Trong trang viên trồng rất nhiều hoa hồng, nàng đã hái một ít dùng để làm bánh ngọt.
Vào buổi chiều, Louis đứng bên cạnh một cành cây đã trơ trụi, tiện tay hái một đóa hoa và vò nát đến khi có dòng nước đỏ thẫm như máu chảy ra đầy tay hắn.
Hắn xoay người lại, nhìn nàng với khuôn mặt tái nhợt, đuôi mắt khẽ nhướn lên rồi cười lạnh: “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không gϊếŧ người sao?”
Nàng duỗi cổ ra: “Cứ thoải mái đi.”
Ngay lúc hắn sắp đưa tay ra muốn bóp cổ nàng, nàng đã nhanh tay đưa một miếng bánh hoa tươi vào miệng hắn.
“Thử một miếng đi, ngon lắm đó.”
Hắn tỏ vẻ khinh thường, nhưng cũng nhượng bộ cắn một cái, trên môi còn dính một mẩu vụn hoa hồng nhìn rất quyến rũ, trông cực kỳ quyến rũ.
Hắn dừng tay lại.
“Bỏ cái dĩa này xuống.”
Sau đó hắn tiện tay chỉ vào bụi hoa sum xuê đằng kia: “Hái nó xuống đi.”
Nàng không hiểu mà tiến lại gần hơn một chút, chớp mắt nhìn hắn: “Ngươi không gϊếŧ ta sao.”
Hắn “ha” giễu cợt một tiếng: “Ngày mai gϊếŧ nàng sau.”
Ngày hôm sau, nàng đã dành hết cả buổi sáng để nhổ sạch hết cả vườn hoa hồng của hắn.
Những bông không ngắt đều là những bông chưa nở hết.
Làm chả hoa hồng, bánh quy hoa hồng, trà hoa hồng, sốt hoa hồng và kẹo dẻo hoa hồng.
Khi nàng và Louis ngồi uống trà chiều, có một vị khách lạ đã đến.
Đó là một ma cà rồng trong bộ đồ hầu gái với mái tóc đen và làn da trắng.
Louis chớp mắt vài cái: “Đây là Anna, nửa tháng sẽ tới cắt tỉa hoa hồng một lần.”
Nàng khuấy chiếc thìa bạc trong tay: “Ồ.”
Nhưng bây giờ trong vườn chỉ còn lại một chút hoa hồng mà thôi.
Như thế này còn cắt sửa thêm gì nữa, cắt đi sự cô đơn sao?
Cô hầu gái cầm chiếc kéo bạc trên tay mà trong lòng sắp nổ tung.
“Công Tước, cái này....”
Louis liếc nhìn nàng một cái rồi thản nhiên nói: “ Là nàng ấy đã cắt.”
Đây coi như là sự chuyển giao mâu thuẫn rồi.
Anna lẩm bẩm: “Từ khi ngài sinh ra bông hồng này đã mọc ở đây 500 năm rồi, sao ngài có thể để cho người ta...”
Chiếc thìa bạc trong tay hắn rơi xuống cái dĩa với một âm thanh chói tai.
Anna im lặng một lúc.
“Anna.” Hắn đứng dậy, vung chiếc áo choàng dài chạm đến sàn cọ vào tấm thảm màu máu. Đôi mắt hắn mờ mịt trong ánh nến mờ ảo. “Ta không thích có người nhắc đến xuất thân của ta.”
Giọng của cô hầu gái run run lên: “Là nô tì đã quá giới hạn rồi, thưa Công Tước.”
Buổi trà chiều của nàng chẳng thể tiếp tục thưởng thức được nữa rồi.
Nàng cảm thấy mình đã chạm vào một số bí mật sẽ bị diệt khẩu.
Khi nàng nhìn lên, Louis cũng đang nhìn nàng.
Nàng nói theo bản năng: “ Ta không biết cái gì hết.”
Hắn lại cười khẩy một tiếng, sau đó phất tay áo bỏ đi.
“Nàng thì có thể biết được gì chứ.”