Cưỡng Ép Yêu

Chương 5: Ngủ với tôi khóc cái gì?

Cuộc sống bình thường của anh luôn không có giới hạn, tiếp xúc đủ hạng người, việt làʍ t̠ìиɦ đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Nhưng anh không chạm vào phụ nữ.

Có hai lý do.

Một là, cuộc sống hiện tại của anh là tùy ý làm bậy, tiếp xúc với phụ nữ khiến anh rất chướng mắt. Hai là, cái người gọi là người phụ nữ xứng đôi với địa vị của anh thì anh không muốn trêu chọc, không muốn chôn vùi tự do quá sớm, kết hôn quá sớm.

Từ Yên không giống như vậy, cô và bạn anh là kẻ địch, chờ xuất phát để chuẩn bị làm tiểu tam.

Nếu anh xấu xa, cô cũng không phải lương thiện.

Loại phụ nữ này chơi một chút cũng không thành vấn đề.

“Tôi sai rồi...”

Từ Yên khóc, càng không ngừng xin lỗi, cô thậm chí còn ngây thơ cho rằng chỉ cần thái độ của mình đủ chân thành, Lục Ứng Hoài sẽ có thể buông tha cho cô. Nhưng cô không biết, tiêu chuẩn phạm sai lầm giữa người và người khác nhau, từ nhỏ Lục Ứng Hoài đã không sợ trời không sợ đất.

“Ngủ với tôi khóc cái gì?”

Ngón tay Lục Ứng Hoài dùng sức, xoa xoa núʍ ѵú màu hồng của Từ Yên, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, nhéo đến mức cô tràn ra tiếng rêи ɾỉ: “Đau... đau...”

Từ Yên có đôi mắt hạnh, ngày thường thanh thuần vô tội, lúc này lại khóc đỏ cả mắt, càng điềm đạm đáng yêu.

Lúc này Lục Ứng Hoài cảm thấy, cô là một khối ngọc thô, rất có tiềm năng, cần tiếp tục khai phá.

Buông tha núʍ ѵú hồng hào kia, hai tay anh lại vỗ về bộ ngực xinh đẹp của cô, lòng bàn tay phủ lên, mạnh mẽ xoa bóp, nụ cười bướng bỉnh càng thêm suồng sã: “Yên tâm, tôi không cưỡиɠ ɠiαи, tôi chờ cô ngoan ngoãn mở chân ra.”

Nói xong, đôi môi lạnh lẽo của anh hạ xuống, gặm nhấm dọc theo cần cổ thon dài xinh đẹp của Từ Yên, lực rất nặng, cố ý lưu dấu vết lại.

Tuy không ở cùng cha mẹ, nhưng ngày mai Từ Yên còn phải đi học nên rất sợ Lục Ứng Hoài sẽ để lại dấu vết trên cổ cô.

“Anh đừng như vậy.” Lời từ chối của cô cực kỳ mềm mại, hiển nhiên là một thiếu nữ tay trói gà không chặt.

Lục Ứng Hoài dừng động tác, vòng tay càng thắt chặt, cà lơ phất phơ hỏi cô: “Có phải cô cực kỳ thiếu tiền không?”

Trong lúc nguy cấp, Từ Yên lắc đầu, nghẹn ngào từ chối: “Tôi không phải người như vậy...”

Nói khó nghe một chút, Lục Ứng Hoài cảm thấy cô giống như là đĩ mà còn lập đền thờ trinh tiết vậy. Có thể vứt mặt mũi đi làm tiểu tam của người khác, không thể lấy tiền vẫn cho anh cᏂị©Ꮒ, điển hình là kiểu sống sĩ diện còn mang vạ vào thân.

Anh im lặng cười cười, không quá kiên nhẫn, hai tay dời xuống, kéo váy của cô ở phía dưới.

Ngay cả qυầи ɭóŧ của cô cũng bị anh thô lỗ lột xuống.