“Phù Việt.” Lục Ứng Hoài gọi một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục đen, lười biếng nói, “Tiễn khách.”
“Vâng.”
Người đàn ông tên Phù Việt đi tới bên hồ, mang đám người đàn ông nửa người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi thay quần áo.
Rất nhanh, bể bơi chỉ còn lại hai người là Từ Yên và Lục Ứng Hoài.
Từ Yên cúi người ghé vào bên cạnh hồ, cho rằng mình an toàn, thở ra một hơi.
Lục Ứng Hoài nhìn dáng vẻ thả lỏng của cô, nhếch môi lên, ánh mắt lạnh nhạt khinh bỉ cô không biết tự lượng sức mình. Anh ngoắc ngoắc ngón tay, giống như trêu cằm chó mèo, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Từ Yên đang sức cùng lực kiệt.
“Muốn lên không?” Anh hỏi cô.
Từ Yên vội vàng gật đầu, hiện tại ý nghĩ duy nhất chính là nhanh chóng rời đi. Ánh mắt nhìn về phía anh hàm chứa sự chờ mong, cô cho rằng anh sẽ giúp cô đi lên.
Một giây sau, tất cả hy vọng của cô đều sụp đổ, bả vai chịu lực, lại bị Lục Ứng Hoài đẩy vào trong hồ.
“A...”
Từ Yên vừa mới ngã xuống liền sặc một ngụm nước, cổ họng đau nhói.
Còn chưa kịp phản ứng, xung quanh cô đã vang lên một tiếng nước, là Lục Ứng Hoài nhảy xuống. Trước mắt dần dần rõ ràng, Từ Yên khôi phục thị lực, nhìn thấy một khuôn mặt nam tính tuấn tú, chứa tính công kích mãnh liệt đang tới gần.
Mơ hồ có dự cảm xấu, cô chưa kịp làm ra động tác chống đỡ thì Lục Ứng Hoài đã thoải mái giam cầm eo cô.
Anh cắn cổ cô, cười xấu xa, hơi nóng phả vào bên tai cô: “Biết cái gì gọi là vịt nấu chín không thể bay không?”
Cần cổ bị hàm răng của anh cắn, Từ Yên kêu đau hừ một tiếng, chỉ là âm điệu mềm mại, giống như là lúc nam nữ tán tỉnh sung sướиɠ rêи ɾỉ.
Lục Ứng Hoài cười một tiếng, bàn tay lớn trượt xuống sau lưng cô, thoải mái cởi móc câu kia, kéo chướng ngại vật trên người cô xuống.
Nội y bị cởi ra, Từ Yên cực kỳ hoảng sợ, hai chân dùng sức đạp nước, hai tay kịch liệt phản kháng, muốn chống lại động tác tiếp theo của Lục Ứng Hoài. Nhưng sức mạnh nam nữ cách xa, thể lực Từ Yên khá yếu, Lục Ứng Hoài lại từng tập luyện nâng cao cho nên cô không có sức phản kháng.
Ở trong bể bơi, Lục Ứng Hoài không có cơ hội thưởng thức dáng người uyển chuyển của cô, toàn bộ đều dựa vào xúc cảm của tay khi vuốt ve, thật sự cảm thụ. Lòng bàn tay thô ráp xoa lên bộ ngực mượt mà no đủ của cô, anh phát hiện một bàn tay không ôm hết được.
Thịt mềm từ kẽ tay anh tràn ra, dán vào khớp ngón tay, Lục Ứng Hoài hài lòng nói: “Lớn lên giống như đóa hoa nhỏ tinh khiết, nhưng sao dáng người lại nóng bỏng như thế chứ, chỉ mới sờ thôi tôi đã cứng rồi.”