Cưỡng Ép Yêu

Chương 3: Nghe nói cô thiếu đàn ông

“A...”

Sau tiếng hét chói tai của thiếu nữ là tiếng rơi xuống nước.

Từ Yên không biết bơi lại bị ngã xuống nước, không hề có kỹ xảo mà trồi lên lặn xuống, nghẹn ngào cầu cứu: “A...tôi không biết bơi...cứu mạng...”

Lục Ứng Hoài căn bản không quan tâm cô có biết bơi hay không, đang đứng bên cạnh hồ như xem kịch, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Cho rằng anh không ý thức được tầm quan trọng của sự việc, Từ Yên nâng cao âm lượng, giọng nói đã không che giấu được tiếng khóc nức nở: “Tôi sẽ chết đuối mất, cứu tôi với...”

Cái loại cảm giác chân không chạm đất, mũi miệng không thể vươn lên khỏi mặt nước để hít thở này, Từ Yên thật sự rất sợ hãi. Cô đạp nước vài cái, sặc không ít nước.

Nhưng cho dù là cô cầu xin tha thứ như thế nào, Lục Ứng Hoài cũng không thèm để ý. Chỉ là ý cười trong mắt anh đã thay đổi, trở nên cực kỳ xấu xa: “Nghe nói cô thiếu đàn ông, tôi cũng lương thiện, cho cô chọn một ít.”

Quả nhiên, anh tới ra mặt vì Quý Thiển.

“Là tôi thích Lâm Tử Tự trước.” Nổi ở trong nước, Từ Yên cố sức nhấn mạnh chuyện này, không cảm thấy mình đuối lý chút nào.

Theo động tác của cô, nước trong bể bơi phập phồng, suýt nữa ngập cả miệng mũi cô, cô ngửa đầu, lý trí muốn sụp đổ.

Thấy vậy, Lục Ứng Hoài hừ lạnh, chỉ huy mấy người đàn ông đang ở bên bể bơi, giọng nói lạnh lùng: “Bữa tối miễn phí, ai bắt được cô ta trước, đêm nay người đó có thể ăn thịt.”

Dứt lời, mấy người đàn ông hoan hô nhảy nhót, Từ Yên nghe được liên tiếp tiếng nước vào, bọt nước tung tóe tiếng cũng càng ngày càng gần.

Quá hoảng hốt, cô trực tiếp khóc lên, dùng cả tay lẫn chân, vụng về bơi về phía vị trí của Lục Ứng Hoài. Đây không tính là bơi lội, mà là chạy trối chết, không muốn bị những người đàn ông như hổ đói vồ mồi này làm bẩn.

Khi bò đến bên chân Lục Ứng Hoài, Từ Yên đã cực kỳ chật vật, váy rách treo ở bên hông, nửa người trên chỉ có cái áo ngực màu nhạt, không giữ được đôi bồng đào to lớn, nặng trịch đặt ở ven hồ, khe ngực lộ rõ.

Anh cười, giương mắt nhìn, im lặng, để cho người đuổi theo phía sau dừng lại.

Từ Yên sợ hãi, mệt lả người, cơ thể vô lực ghé vào bên bể bơi, đưa tay kéo chân Lục Ứng Hoài, trên mặt toàn là nước mắt, như hoa lê ướt mưa mà cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, cầu xin anh buông tha cho tôi đi...”

Lục Ứng Hoài có sự tàn nhẫn mà cái tuổi này không nên có, ở trước mặt anh, quy củ trong trường học không phải hạn chế, pháp luật cũng không có uy hϊếp, anh không sợ bất cứ gì, chỉ muốn bản thân mình thoải mái mà thôi.

Người như vậy, Từ Yên không có cách nào lấy cứng đối cứng, cô chỉ có hai bàn tay trắng.

Nghe được tiếng khóc yếu ớt của nữ sinh, Lục Ứng Hoài ngồi xổm xuống, ánh mắt thương tiếc. Anh lật mu bàn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, giọng điệu lương thiện: “Có thể.”

Xem ra bữa tối này là của anh.