Huấn Khuyển (ABO)

Chương 16

Nhưng Phong Sính vẫn rất kiên trì, chưa bao giờ hỏi ý kiến của Nguyễn Tiêu mà thường lựa ngay lúc cậu chưa kịp phản ứng rồi ôm cậu lên, chờ đến khi cậu bắt đầu giận lên thì cũng đã bị ẵm đến nơi rồi.

Nguyễn Tiêu bị người ta ôm trong thời gian dài thay cho đi bộ, so với dùng xe lăn thì đơn giản nhẹ nhàng hơn nhiều, không chỉ tiết kiệm thời gian và công sức mà dần dần cậu cũng quen, dù bị Alpha ôm cũng không mất miếng thịt nào.

Sau khi tắm xong cậu đơn giản khoác áo choàng tắm rồi được ôm đến ghế sô pha, Phong Sính lấy máy sấy đứng phía sau sô pha cẩn thận giúp Nguyễn Tiêu sấy tóc.

Ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua làn tóc cọ vào da đầu mang đến cảm giác rất thoải mái, động tác của Phong Sính dịu dàng cẩn thận, Nguyễn Tiêu hơi ngửa đầu dựa vào sô pha đã có chút mơ màng buồn ngủ.

Phong Sính nhận ra sự mệt mỏi của Nguyễn Tiêu, sấy tóc xong vẫn chưa rời đi, hắn dùng đôi tay thon dài rắn chắc trượt xuống chiếc cổ thon dài của Nguyễn Tiêu rồi xoa bóp vai cổ cứng đờ và cánh tay đau nhức cho cậu.

Hai chân Nguyễn Tiêu không thể dùng được nên tất cả mọi chuyện đều phải dùng tay cả, bận rộn cả ngày trời thì cánh tay và vai cổ sẽ rất khó chịu, lực ấn tay không mạnh không nhẹ rất vừa vặn, Nguyễn Tiêu lập tức thoải mái thở ra một hơi.

Nguyễn Tiêu vẫn luôn rất bất ngờ vì Phong Sính chăm sóc người khác rất thành thạo, nhưng sau đó cậu cẩn thận nghĩ lại, Nguyễn Cẩm là một Omega cấp thấp nên cơ thể vẫn luôn không tốt, có lẽ lúc trước Phong Sính thường xuyên chăm sóc Nguyễn Cẩm nên mới thuần thục như bây giờ.

Nguyễn Tiêu cũng không vì chiếm được sự yêu thương thuộc về người khác mà cảm thấy áy náy không yên, dù sao thì năm đó Nguyễn Cẩm giành người nhà của cậu, ở biệt thự cao cấp của cậu, ngồi siêu xe của cậu cũng chẳng thể hiện ra chút áy náy không yên nào cả.

Cho nên cậu chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng hưởng thụ là được rồi, cậu cũng không ngốc đến mức muốn có được tình yêu của người đàn ông này.

Trong lúc mơ màng không rõ thì mùi cây bách trong phòng ngày càng nồng hơn, cậu không khỏi nhíu mày mở mắt ra, quay đầu nhìn về người đàn ông phía sau đang không ngừng giúp cậu xoa bóp vai.

Phong Sính cũng đang nhìn cậu, ánh mắt lẳng lặng ngốc nghếch, không biết tại sao Nguyễn Tiêu cảm thấy ánh mắt của hắn u ám hơn ngày thường một ít.

Cậu vô thức kéo lại áo tắm vì mát xa mà nới rộng ra, Nguyễn Tiêu thẳng thắn mở miệng nói: “Pheromone của cậu lại nồng hơn rồi, mấy hôm trước bảo cậu đi mua thuốc ức chế cậu có mua chưa?”

Phong Sính cúi đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Nguyễn Tiêu rồi thành thật trả lời: “Mua rồi.”

Trước đêm Alpha đến kỳ phát tình pheromone trên người sẽ mất khống chế trở nên nồng đậm hơn, đương nhiên sau khi mất trí nhớ Phong Sính sẽ không nhớ được kỳ phát tình của bản thân nhưng mấy hôm nay Nguyễn Tiêu ở bên cạnh hắn lại cảm nhận được rõ ràng pheromone của hắn bắt đầu không an phận, dựa theo tình huống bình thường mà đoán, có lẽ mấy hôm nữa kỳ phát tình của Phong Sính sẽ đến.

Nguyễn Tiêu cũng là Alpha nên cho dù Phong Sính cũng là Alpha phát tình thì thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, chẳng qua là pheromone mạnh mẽ của Alpha ưu tú từ khi sinh ra đã có sẵn lực uy hϊếp, lúc pheromone nồng đậm sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng, điều này sẽ khiến cho Alpha không mạnh bằng hắn sẽ thuận theo theo bản năng, Nguyễn Tiêu không thích cảm giác này nên lập tức nói: “Đã trễ lắm rồi, cậu bận một ngày cũng nên tranh thủ đi nghỉ ngơi đi…”

Dứt lời cậu liền kéo xe lăn bên cạnh sô pha đến gần thêm chút nữa, muốn chống mình lên xe lăn để về phòng mình.

Lúc này Phong Sính lại cúi người xuống, dễ dàng bế Nguyễn Tiêu lên, nhấc chân nhanh chóng đi đến phòng ngủ.

Lúc bị bế lên kia Nguyễn Tiêu hơi bất ngờ nhưng trong khoảng thời gian này bị ôm lên như vậy đã thành quen nên cậu rất nhanh đã bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm yên chờ hắn thả mình xuống.

Ai mà ngờ khi Phong Sính ôm cậu đến phòng ngủ lại không đặt cậu lên giường như ngày thường, thay vào đó hắn nhìn thoáng qua chiếc giường êm ái và sạch sẽ trước mắt, ánh mắt lay chuyển.