Cậu không phải là người có ý chí không kiên định, ngược lại cậu vẫn luôn nhân định rõ ràng và có khả năng phán đoán rất chuẩn xác, trải qua nhiều chuyện như vậy, đương nhiên cậu không ngốc đến nỗi mới được đối tốt một chút là dễ dàng rung động.
Cho đến nay thái độ của cậu vẫn rất rõ ràng, Phong Sính ăn vạ ở đây không chịu đi, mà vừa hay cậu cũng đang thiếu một nhân viên làm việc cho mình, cậu trả tiền lương, cung cấp nơi ăn chốn ở cho hắn, hắn chỉ cần làm một số công việc nằm trong khả năng của mình là được, cũng coi như là vẹn cả đôi đường.
Đương nhiên cậu sẽ không quên rằng Phong Sính nhiệt tình quan tâm cậu đều là do mất trí nhớ, cho nên cậu vốn không trông cậy vào việc Phong Sính sẽ ở đây lâu, cũng không trông chờ vào một đại thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn như hắn sẽ vì cậu mà sống kham sống khổ, nhưng không ngờ rằng chớp mắt qua một tháng, Phong Sính vẫn chẳng có chút dấu hiệu khôi phục mà việc chăm sóc Nguyễn Tiêu và trông coi cửa hàng lại ngày càng thuận tay.
Hắn sẽ cần cù chăm chỉ làm việc trong tiệm, làm nhiều món ăn phong phú đa dạng mà Nguyễn Tiêu thích, sẽ dẫn Nguyễn Tiêu đi bất cứ đâu mà cậu muốn.
Chân Nguyễn Tiêu vẫn chẳng có cách nào đứng dậy được, nhưng có Phong Sính bên cạnh lại giống như là có thêm một đôi chân rắn chắc khỏe mạnh.
Nguyễn Tiêu rất hưởng thụ sự chăm sóc của Phong Sính, sau khi sa sút, đã rất lâu rồi cậu không được người khác chăm sóc cần thận như vậy, cơ hội hiếm có như thế cậu cũng lười suy nghĩ đến chuyện khác mà chỉ muốn nhân cơ hội hưởng thụ nhiều chút.
Nhưng nếu Nguyễn Tiêu có thể biết trước được những chuyện sẽ xảy ra sau này… Những sự lừa dối và đau khổ khắc cốt ghi tâm đó, dù cho lúc này cậu lưu luyến sự săn sóc dịu dàng của Phong Sính thì tuyệt đối cũng sẽ không giữ người đàn ông này lại…
Sau khi khai giảng thì cửa tiệm bắt đầu bận rộn hơn, nhân viên bình thường của tiệm đột nhiên đổi thành một Alpha ưu tú đẹp trai ngoại hình đáng chú ý. Tuy Phong Sính rất ít cười, khiến người khác cảm thấy vừa bất cần vừa hung dữ, mặc đồ mua ở lề đường rẻ bèo, cũng không che được khí thế mạnh mẽ của hắn nhưng vẫn khiến cho đám học sinh mới vừa phân hóa thành Beta và Omega đó rung rinh, sau khi tan học là lập tức tranh nhau đến tiệm nhìn hắn.
Nhờ vào phúc của hắn, cửa tiệm vốn có nguy cơ phá sản lại tăng doanh số lên gấp mấy lần, khiến Nguyễn Tiêu cảm thấy việc giữ lại Phong Sính là quyết định đúng đắn.
Một khi cửa tiệm buôn bán tốt thì thời gian đóng cửa phải hoãn lại thêm nữa, chờ đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc sau đó học sinh ghé đến xong đã mười giờ, chờ đến khi khách vãn đi lại phải dọn dẹp trong tiệm chút nữa, chờ đến lúc đóng cửa được thường phải sau mười giờ ba mươi.
Tai nạn giao thông năm đó đã để lại di chứng trên cơ thể Nguyễn Tiêu, dù cho cơ thể đã hồi phục nhưng vẫn kém hơn trước nhiều, cửa tiệm đã lâu lắm rồi không buôn bán tốt như vậy, bận rộn từ sáng đến tối, ngồi trên quầy suốt một ngày đã khiến cậu khó chịu.
Bình thường thậm chí cậu còn chẳng buồn điều khiển xe lăn, mà lúc này, Phong Sính sẽ nhanh nhẹn dọn dẹp vệ sinh cửa tiệm, dọn dẹp sách xong sẽ đóng cửa lại rồi đẩy cậu thẳng về nhà.
Lúc trước vì để tiện điều khiển xe lăn nên trong nhà bài trí rất gọn gàng, chỉ có một ít thứ cần thiết, nhưng từ sau khi Phong Sính đến ở, cậu rất ít dùng xe lăn trong nhà.
Bởi vì chỉ cần Phong Sính ở đây lúc nào hắn cũng muốn tự tay ôm cậu đến nơi cậu muốn, lúc đầu rõ ràng Nguyễn Tiêu không quen lắm. Tốt xấu gì cậu cũng là Alpha 1m8, tuy rằng mấy năm nay đã gầy đi nhiều nhưng thể trạng cũng nằm trong tiêu chuẩn nam giới chứ không phải như mấy Omega gầy yếu, bị coi như đứa con nít mà ôm tới ôm lui không ổn lắm.