Thoát khỏi hồi ức, Nguyễn Tiêu chỉ cảm thấy hốt hoảng, cậu buông chiếc đũa trong tay xuống rồi nói: “Phong Sính, tôi năm nay ba mươi bốn tuổi, nếu nhớ không lầm thì tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, cậu là Alpha cấp S, có khả năng khống chế tinh thần và lực uy hϊếp mạnh mẽ, nếu cậu khăng khăng ở lại bên cạnh tôi mà nói thì tôi cũng hết cách…”
Nguyễn Tiêu vô cảm chỉ hai chân mình: “Như cậu thấy đấy, tôi bị tai nạn giao thông nên cột sống bị tổn thương rất nặng, cả đời này có thể không đứng dậy được nữa, cậu ở bên cạnh tôi tôi chẳng cho cậu được cái gì cả mà ngược lại cậu còn phải chăm sóc tôi…”
Trước hôm nay, ý nghĩ để Phong Sính rời đi của cậu vẫn rất kiên định nhưng hôm nay đột nhiên cậu có hơi dao động.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, lúc khai giảng học kỳ mới là thời gian bận nhất trong tiệm, nhân viên mới cho cửa hàng vẫn chưa tìm được, Phong Sính hiện tại là tay lao động tốt nhất mà cậu có được, vừa khỏe mạnh lại vừa chăm chỉ, nấu cơm ăn cũng ngon, quan trọng nhất là trong khoảng thời gian mất trí nhớ này hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với cậu…
Hai người đối mặt, đôi mắt của Phong Sính sâu hun hút, chỉ nhìn thoáng qua không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, cậu lại thấy đôi môi đẹp đẽ của hắn khẽ mở, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Tôi không cần em cho tôi gì cả, tôi chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.”
Lời thổ lộ êm tai nhưng Nguyễn Tiêu hiểu rõ thái độ răm rắp nghe lời và tình yêu nồng nhiệt này là thuộc về một người khác.
Năm đó Phong Sính vì Nguyễn Cẩm mà hại cậu lưu lạc đến tận đây, cũng coi như là hắn nợ cậu. Qua nhiều năm như thế, cậu vốn đã nghĩ thoáng, cũng sắp quên mất những ân oán lúc trước rồi nhưng người đàn ông này bỗng dưng xuất hiện, còn có thái độ khác thường quan tâm cậu vô cùng, giống như là ông trời sắp xếp cơ hội bồi thường cho cậu.
Nếu cậu không bắt lấy vậy không phải đáng tiếc quá à.
Cơ thể Alpha cấp S chỗ nào cũng khác hơn so với người bình thường, có lẽ tình trạng mất trí nhớ của Phong Sính nhiều nhất cũng chừng mười ngày nửa tháng mà thôi, đến lúc đó hắn khôi phục ký ức, nhớ tới đủ thứ chuyện mình làm trong khoảng thời gian này thì biểu cảm trên mặt nhất định rất thú vị nhỉ.
Dù sao cũng là tự hắn ăn vạ ở nơi này cam tâm tình nguyện hầu hạ cậu, dù cho sau khi hồi phục ký ức hắn có tức hộc máu thì cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Tưởng tượng đến khuôn mặt luôn kiêu ngạo lạnh lùng của Phong Sính xuất hiện vẻ hài hước hiếm có, Nguyễn Tiêu ít nhiều cũng có chút mong đợi…
Cứ như vậy, Nguyễn Tiêu không nhắc lại việc bảo Phong Sính mất trí nhớ rời đi nữa, Phong Sính cũng được thỏa mãn tâm nguyện mà nấp trong quán nhỏ của Nguyễn Tiêu, chủ tịch cứ vậy mà lại trở thành sức lao động giá rẻ ở hiệu sách nhỏ.
Nguyễn Tiêu không đành lòng nhìn Phong Sính 1m9 to con cả ngày rúc trên sô pha nhỏ chắp vá 1m6 kia nữa nên cậu dọn dẹp căn phòng bình thường chất đồ đống đống ra, sau đó mua thêm một chiếc giường để Phong Sính ở đỡ.
Phong Sính có giường và phòng của mình nhưng chắc chắn là kém xa so với cuộc sống xa hoa lãng phí của hắn lúc trước, Nguyễn Tiêu cứ tưởng rằng với cuộc sống đơn sơ như vậy Phong Sính nhất định sẽ không chịu nổi, nói không chừng lại bắt bản thân khôi phục ký ức, lại không ngờ rằng người đàn ông này lại thích nghi với cuộc sống này tốt đến như vậy, còn sống ở đây như một cậu chàng làm việc không biết mệt, cả ngày vui vẻ cùng người tàn tật chân cẳng không nhanh nhẹn như cậu trông coi cái tiệm sách nhỏ này, ngốc muốn chết…
Nguyễn Tiêu vất vả sống một mình ba năm, bỗng dưng bên cạnh có nhiều thêm một người, lúc đầu thì bài xích không quen lắm nhưng sau đó lại dần thành thói quen.