Đến ngày thứ ba, Phong Sính ngủ thêm một giấc thì cơ thể đã gần như hồi phục hoàn toàn, thấy bộ dạng sinh long hoạt hổ của hắn thì Nguyễn Tiêu định bảo hắn rời đi nhưng trùng hợp là hàng hóa lúc trước đặt lại được giao đến.
Dưới tình huống tiệm vẫn chưa thuê được nhân viên, Phong Sính lại vô cùng tự giác đảm nhận cái công việc lao động chân tay từ trên trời rơi xuống này, dọn đống hàng hóa xong lại phải mất thêm một ngày.
Đến ngày thứ tư, sáng sớm Phong Sính đến gặp Nguyễn Tiêu nói cần một trăm tệ, hỏi thăm chợ bán thức ăn gần đó rồi mua cá và rau về, buổi trưa xào hai món rau nấu món cá chép chưng tương màu sắc hương vị đủ cả.
Trước giờ Nguyễn Tiêu vẫn luôn không thích ăn đồ ăn có vị quá đậm đà nhưng món cá chép chưng tương Phong Sính làm không giống như vậy, cậu vốn định chỉ gắp một đũa nếm thử thôi, lại không ngờ ăn rồi lại không dừng được.
Một mình cậu đã ăn hơn nửa con cá, Phong Sính thấy cậu thích ăn nên tinh tế gắp hết phần thịt cá to nhất nhiều thịt nhất vào trong chén cậu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Phong Sính đã làm điên đảo toàn bộ những hiểu biết ngày xưa của cậu với hắn, dịu dàng săn sóc, hiền huệ chăm chỉ, đây tuyệt đối không thể nào xuất hiện trên người Alpha cấp cao như này được, nhưng lúc này hắn dùng hành động để thể hiện điều đó.
Nguyễn Tiêu nhìn thịt cá trong chén, lại nhìn Phong Sính ở phía đối diện vẫn chăm chỉ không biết mệt lừa xương cá cho cậu, cậu nhịn không được nói: “Tôi không ngờ có một ngày cậu sẽ trở thành thế này.”
Phong Sính gắp một miếng cá vào chén của Nguyễn Tiêu: “Tôi vẫn luôn như thế này.”
Không ai hiểu rõ sự lạnh lùng ác liệt của Phong Sính hơn Nguyễn Tiêu, cậu cũng rất rõ ràng hiện tại Phong Sính biểu hiện như vậy cũng chỉ là vì sau khi mất trí nhớ hắn nhận nhầm cậu là Nguyễn Cẩm.
Đúng là Phong Sính đặt Nguyễn Cẩm trên đầu quả tim, che chở yêu thương tới vậy, dường như vì vậy mà trả giá đều đáng cả.
Nguyễn Tiêu nghĩ, có lẽ Phong Sính thật sự cũng có một mặt dịu dàng chăm sóc hiền huệ chăm chỉ, nhưng mặt mềm mại nhất này hắn chỉ sẽ bày ra trước mặt người hắn yêu nhất mà thôi.
Tiếc là hắn mất trí nhớ, quên đi rất nhiều chuyện, người có tài sản hàng trăm hàng tỷ lại cam tâm tình nguyện rúc ở tiệm sách đơn sơ nghèo nàn này nấu cơm cho một người tàn tật như cậu, đúng là lên voi xuống chó.
Phong Sính thấy Nguyễn Tiêu không động đũa nữa nên phải mở miệng hỏi: “A Tiêu đang nghĩ gì thế?”
Mấy hôm nay Nguyễn Tiêu vẫn luôn phủ nhận mình là “Nguyễn Nguyễn”, mặc kệ cậu nói như thế nào Phong Sính cũng kiên trì vô cùng, tiếng trước tiếng sau kêu “Nguyễn Nguyễn” không ngừng, đến chừng nào Nguyễn Tiêu bực lên Phong Sính mới oan ức cực kỳ mà sửa miệng gọi cậu là “A Tiêu.”
Nguyễn Tiêu bị Phong Sính nhắc nhở mới hồi thần lại, cậu đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái mới phát hiện ngay cả lúc ăn cơm người đàn ông này cũng liếc mắt đưa tình nhìn cậu, cậu không khỏi cười khẽ một tiếng: “Sau này cậu có tính toán gì?”
Phong Sính nhìn Nguyễn Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc: “Muốn ở mãi bên cạnh em.”
Nguyễn Tiêu nhìn thấy tình cảm đong đầy nơi đáy mắt của Phong Sính, trong nháy mắt lại cảm thấy hoảng hốt, dường như nhiều năm về trước cũng có người dùng ánh mắt như vậy chăm chú nhìn cậu, luôn miệng nói “Muốn ở bên cạnh em” như vậy, cũng nghiêm túc cũng dịu dàng tình cảm giống vậy, cứ như mình đúng thật là người hắn yêu sâu đậm.
Nhưng chỉ có cậu biết tất cả đều là giả, mặc kệ là người trong trí nhớ kia hay là người trước mặt này…