Huấn Khuyển (ABO)

Chương 12

Cảm ơn kim chủ Rosemari đã đề cử ánh kim cho truyện nha. Nếu mọi người thấy truyện hay thì có thể đề cử/donate để mình có thêm động lực hơn nha. Yêu mọi người gấc nhiều (づ ̄3 ̄)づ╭❤~

===========================

Nguyễn Tiêu khẽ chau mày: “Sao vậy?”

Phong Sính cầm chiếc chổi lông gà quơ quơ, đôi mắt đẹp nhìn Nguyễn Tiêu, vẻ mặt vô tội: “Nguyễn Nguyễn, tôi đói bụng…”

Lúc này Nguyễn Tiêu mới nhận ra từ hồi tối hôm qua đưa đến đến bệnh viện đến giờ người đàn ông này vẫn chưa ăn gì, trong lúc đó lại còn dầm mưa đuổi theo phía sau xe rồi còn làm việc cả buổi sáng, không đói mới là lạ.

Cậu lại nhớ đến căn bếp trống trơn trong nhà, Nguyễn Tiêu thản nhiên mà móc điện thoại ra: “Muốn ăn gì thì tự đặt đi.”

Tuy Phong Sính mất trí nhớ nhưng nhận thức cơ bản với thế giới này thì vẫn còn, nên hắn vẫn biết Nguyễn Tiêu đưa điện thoại cho hắn là muốn đặt cơm ngoài, vì vậy hắn không đưa tay nhận điện thoại mà nói: “Không ăn cơm ngoài được không?”

Nguyễn Tiêu không nhịn được liếc mắt nhìn Phong Sính một cái, nghĩ thầm cái tên nhóc này vậy mà rất khó hầu hạ, nhưng nể tình hắn là bệnh nhân mà vẫn cực lực làm việc cả buổi sáng nên cậu vẫn nhẫn nại hỏi: “Vậy cậu muốn ăn gì?”

Không ngờ rằng Phong Sính lại hỏi ngược lại: “Nguyễn Nguyễn muốn ăn gì? Tôi làm cho em ăn.”

Nguyễn Tiêu chỉ tật ở chân chứ tay không có phế, ở chỗ của mình sao lại có thể để người khác ra tay cho được, cậu lập tức kêu Phong Sính đi trông tiệm còn mình thì đến phòng bếp nấu cơm.

Sau khi mần mò một lúc, cậu bưng ra hai bát cơm chiên trứng cũng tạm xem là ngon mắt.

Không thể trách Nguyễn Tiêu bạc đãi Phong Sính được, thật ra là do kỹ thuật nấu cơm của cậu có hạn, lúc làm sếp lớn thì mấy chuyện này đều có người làm nên không cần phải nhọc lòng, mấy năm nay sống một mình thì cứ kiểu một người ăn no cả nhà cũng chẳng chết đói nên ăn uống cũng chỉ qua loa cho xong, vì thế bình thường căn bếp trong nhà mười ngày nửa tháng cũng chẳng có tí lửa.

Phong Sính thấy Nguyễn Tiêu tự làm cơm chiên trứng cũng không ghét bỏ cậu keo kiệt mà ngược lại còn tỏ ra rất sung sướиɠ, sau khi ăn xong hắn thể hiện mình vẫn chưa no nên Nguyễn Tiêu chỉ có thể lấy chén của mình đưa cho hắn luôn.

“Ngon không?”

Nguyễn Tiêu nhìn Phong Sính không ngừng lùa cơm vào mồm, nhịn không được hỏi.

Phong Sính trả lời rất chân thành: “Ngon lắm, Nguyễn Nguyễn nấu cơm là ngon nhất.”

Nguyễn Tiêu không ngờ khả năng nấu nướng tầm thường của mình lại được khen, trong lòng không khỏi mềm mại, nhìn Phong Sính to con lại chịu đói lâu như vậy thì hẳn là hai chén cơm chiên trứng không đủ, cậu rót cho hắn ly nước ấm rồi nói: “Ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì để tôi làm thêm…”

Phong Sính cầm chén ngẩng đầu nở nụ cười với Nguyễn Tiêu: “Nguyễn Nguyễn đối với tôi tốt quá… Tôi thật sự %¥#%¥…”

Sau đó giọng Phong Sính bắt đầu không rõ ràng, Nguyễn Tiêu không nghe rõ, bởi vì lực chú ý của cậu đều đặt vào cái miệng bắt đầu phồng bên của Phong Sính.

Ai có thể ngờ đến, Phong Sính bị tai nạn giao thông nghiêm trọng rồi còn dầm mưa to gió lớn suốt đêm vẫn không bị gục nhưng lại vị một chén cơm chiên trứng của Nguyễn Tiêu làm cho gục ngã.

Vì Nguyễn Tiêu lấy nhầm muối rửa của máy rửa chén làm muối ăn rồi nêm vào cơm chiên trứng nên Phong Sính vì ăn quá nhiều nên đã ngộ độc thức ăn.

Cứ như vậy, Phong Sính hai chân không cử động nổi phải nằm trên sô pha nhỏ hai ngày, sau khi có sức xuống giường, chuyện đầu tiên Phong Sính làm là lê cơ thể suy yếu vào phòng bếp, xào nấu hai ba món đơn giản cho hai người ăn rồi lại uể oải quay lại nằm trên sô pha nhỏ.