Khác với Nguyễn Tiêu mang đến cảm giác đẹp trai nhã nhặn, thân hình cao lớn vạm vỡ và bề ngoài lạnh lùng cương quyết của Phong Sính rất thu hút. Hắn có làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, tóc được cắt tỉa gọn gàng, sóng mũi cao thẳng, mày rậm mắt tinh, mắt thâm thúy sắc bén giống như một pho tượng Hy Lạp. Đẹp thì đẹp thật nhưng khí thế quá mạnh mẽ, vẻ mặt vô cảm đứng ở đó sẽ khiến người khác cảm thấy được sự áp bức vô hình.
Đối mặt với cảm giác áp bức lạnh thấu xương như vậy cô bé rõ ràng bị dọa sợ, ôm sách cuống quít lùi về sau hai bước, sau khi bình tĩnh lại xong thì không nhịn được mà lén nhìn khuôn mặt đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành kia, sau đó mặt cô bé đỏ lên.
Trước đó Phong Sính ở trong phòng rõ ràng là đã nghe được cuộc trò chuyện của cô bé và Nguyễn Tiêu, hắn tiến lên một bước, ngay lúc cô bé chưa kịp phản ứng đã lấy chồng sách trên tay cô bé đi: “Để tôi làm cho.”
Dứt lời, hắn xoay người đến trước kệ sách sau đó nhanh chóng tìm được trình tự để sách rồi lưu loát đặt sách vào.
Cô bé đỏ mặt ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Phong Sính hồi lâu, sau đó lại thẹn thùng hoảng loạn xoay người chạy đi.
Phong Sính sắp sách trong tay xong thì bắt đầu chủ động sắp xếp đống sách chất chồng dưới sàn.
Nguyễn Tiêu nhìn người đàn ông bù đầu làm việc mà không hề ngăn lại, dù sao thiên hạ chẳng có bữa cơm nào là miễn phí, dù sao cậu và Phong Sính cũng là người xa lạ, hiện tại là cậu bố thí quần áo lại cho hắn chỗ ở, hắn trả lại chút sức lao động cũng là chuyện đương nhiên.
Phong Sính cũng không e ngại mà thậm chí còn làm đến hăng say, sau khi phân loại đống sách cho mượn xong thì lại bắt đầu phân loại mấy cuốn sách mới mua chưa mở, sau đó thậm chí còn quét nhà, lau sàn, lau giá sách, lau bàn, dọn dẹp toàn bộ tiệm sách từ trong ra ngoài suốt cả buổi sáng.
Nguyễn Tiêu đã quẳng khúc nhạc đệm vừa mới bị ôm đó ra sau đầu, nhìn mặt bàn được lau đến bóng loáng và chồng sách gọn gàng thì trong lòng không khỏi bất ngờ, dù sao đại thiếu gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn như Phong Sính, có kẻ hầu người hạ nhiều như vậy thì vốn dĩ không cần làm mấy việc vặt như này, sao lúc này hắn lại làm thuận tay như vậy.
Cậu không nhịn được nhìn thoáng qua người đàn ông đang lau dọn kệ sách, không thể không nói bộ dạng tay phải cầm giẻ lau tay trái cầm chổi lông gà lúc này thuận mắt hơn dáng vẻ mặc vest mang giày da cao ngạo không coi ai ra gì nhiều.
Phong Sính càng làm càng hăng, dường như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Nguyễn Tiêu, động tác trên tay cũng ngừng lại rồi quay đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau, Phong Sính dường như rất vui sướиɠ vì Nguyễn Tiêu nhìn hắn, hắn nở nụ cười thật tươi với Nguyễn Tiêu.
Nhìn nụ cười ngọt ngào đó, Nguyễn Tiêu chỉ cảm thấy ớn lạnh mà thôi, cậu không chịu nổi mà thu mắt lại tiếp tục cúi đầu sửa lại sổ sách trong tiệm.
Cũng không phải là Phong Sinh cười rộ lên quá khó coi mà thật sự là Phong Sính hiện tại khác quá xa so với Phong Sính lạnh lùng sát phạt tàn bạo ngoan độc mà Nguyễn Tiêu biết, cậu thật sự không tiếp thu được, không chỉ có cậu mà nếu người bên cạnh Phong Sính nhìn thấy dáng vẻ hắn cầm chổi lông gà không dè dặt gì mà cười ngây ngô với người khác thì không chừng đã sợ đến ngất xỉu.
Đột nhiên có bóng đen áp xuống, Nguyễn Tiêu ngẩng đầu lên lập tức thấy được Phong Sính dán tới.