Phong Sính không muốn thả Nguyễn Tiêu lại xe lăn, mà muốn ôm cậu lên giường…
Ngay lúc Phong Sính đang rối rắm tự hỏi có nên thực hiện luôn không thì chuông gió treo trong cửa tiệm vang lên, có người đến tiệm.
Đương nhiên Phong Sính cũng nghe thấy động tĩnh có khách tới nên cuối cùng cũng phải thả Nguyễn Tiêu lại xe lăn.
Mặt Nguyễn Tiêu căng cứng, dường như cậu thật sự nổi giận vì Phong Sính đã làm càn, cậu không thèm nhìn người đàn ông phía sau mà đẩy xe lăn đến tiệm.
Người đến là nữ sinh trung học thường hay đến, lần này cô bé đến đây để trả lại cuốn sách lần trước mượn đọc.
Thấy Nguyễn Tiêu từ trong phòng đi ra, cô bé rất quen thuộc mà chào hỏi cậu: “Anh chủ, em tới trả sách.”
Cửa hàng ở gần trường học nên phần lớn khách hàng đến đây đều là học sinh, tính tình Nguyễn Tiêu lạnh nhạt thờ ơ nên không học được cái kiểu nhiệt tình chào đón khách đến, mà khi có khách tới cũng chỉ sẽ nhẹ giọng nói: “Tới rồi à.”
Nhưng ai ai cũng thích người đẹp cả, đám học sinh ngơ ngác chưa trải sự đời thì càng không cần phải nói, tuy rằng chân Nguyễn Tiêu đã phế nhưng khuôn mặt kia thật sự quá đẹp, ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ nên đám học sinh trời sinh tính tình hoạt bát tới đây mượn sách hay mua đề thi cũng thường xuyên vô tình cố ý mà đến trò chuyện với cậu, dần dà đã quen với cậu.
Cô bé tới trả sách hôm nay hiển nhiên khá quen với cậu, nhìn thấy trong tiệm trống rỗng một vòng: “Anh chủ, hôm nay trong tiệm chỉ có một mình anh thôi sao? Anh nhân viên bán hàng lúc trước đâu?”
Nguyễn Tiêu vừa mới chỉnh lại cảm xúc, vừa đăng ký thẻ mượn sách cho cô bé vừa nhẹ nhàng nói: “Trong nhà cậu ấy có việc nên xin nghỉ việc rồi.”
“Hả? Nghỉ việc sao?” Cô bé kinh ngạc trừng lớn mắt, ánh mắt như vô tình cố ý mà nhìn về hai chân của Nguyễn Tiêu, cô bé quan tâm hỏi: “Vậy mấy việc trong tiệm phải làm sao bây giờ?”
Nhắc đến vấn đề này, Nguyễn Tiêu lập tức đau đầu, thành thật nói: “Anh đã tranh thủ thời gian đăng thông báo tuyển dụng nhân viên mới cho tiệm rồi, hy vọng trước khai giảng có thể thuê được người phù hợp…”
Trong kỳ nghỉ trong tiệm không nhiều khách lắm nên một mình Nguyễn Tiêu có thể miễn cưỡng ứng phó được, nhưng nếu thật sự đến khai giảng, nếu lượng khách đến tăng lên quá nhiều mà không tìm được nhân viên mới mà nói thì cậu thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa.
Cô bé chọn sách xong cũng không đi ngay mà chỉ mấy cuốn sách trên bàn mà Nguyễn Tiêu không để lên kệ được, cô bé tốt bụng hỏi: “Đống sách này có phải cần để lên kệ không ạ? Để em làm cho…”
Dứt lời, chưa đợi Nguyễn Tiêu nói thêm cái gì cô bé đã chủ động dọn đống sách chất chồng.
Sao Nguyễn Tiêu có thể không biết xấu hổ bắt khách làm giúp chứ, cậu vội lên tiếng ngăn lại: “Không cần đâu, để anh làm là được rồi, mấy chuyện kiểu này sao có thể không biết ngại mà phiền tới em…”
Cô bé tinh nghịch cười, rồi đưa mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Nguyễn Tiêu thêm mấy lần: “Anh chủ à, hai chúng ta đã quen biết lâu vậy rồi nên anh không cần khách sáo như vậy với em đâu, hình như trên sàn bên đây vẫn còn nhiều sách vẫn chưa để lên kệ nhỉ, một mình anh cũng khó lòng mà làm, dù sao thì hôm nay là ngày nghỉ em cũng không có chuyện gì làm…”
Cô bé chỉ lo nói chuyện với Nguyễn Tiêu mà không để ý tới người phía sau đang đến gần, lúc dọn sách xong xoay người lại thiếu chút nữa đã đυ.ng thẳng vào người Phong Sính mới tới.
Phía sau bỗng dưng có thêm một người khiến cô gái vô thức hốt hoảng, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cơ ngực cường tráng bị chiếc áo chật ních thít chặt vài giây mới kịp phản ứng lại, ngay lúc ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Phong Sính.