Huấn Khuyển (ABO)

Chương 9

Nguyễn Tiêu sửng sốt toàn tập, cứng đờ lúc lâu mới tỉnh lại từ nỗi sợ hãi, lập tức vừa thẹn vừa bực, tuy rằng cậu không cao lớn mạnh mẽ bằng Phong Sính nhưng tốt xấu gì cũng là một Alpha chất lượng tốt hàng thật giá thật, sao có thể bị người ta coi như con nít mà ẵm trên đùi chứ?

Người đàn ông ôm cậu thậm chí còn mập mờ đòi lấy pheromone của cậu, chính cậu cũng không phải Omega, đây đúng thật là càn quấy!

Cuối cùng Nguyễn Tiêu cũng không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa, cậu cắn răng đưa tay đẩy Phong Sính ra: “Phong Sính, thả tôi xuống coi!”

Hai chân cậu bất tiện nên Nguyễn Tiêu phải thường xuyên dùng lực chống đỡ của cánh tay, vì thế nên tuy rằng cậu gầy đi nhiều nhưng nửa người trên cũng khá khỏe mạnh, trên cánh tay có cơ bắp rắn chắc, sức mạnh cũng không thể coi thường, nhưng trước mặt Phong Sính thì sức mạnh như vậy cũng không đáng nhắc tới.

Bờ ngực rắn chắc kề sát mặc cho cậu đẩy thế nào cũng chẳng mảy may động đậy, cơ thể Phong Sính rất nóng, hơi nóng phả lên cổ cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho lông tơ sau lưng cậu dựng hết cả lên, Nguyễn Tiêu chỉ có thể đẩy đầu của hắn đang vùi trong hõm cổ mình ra: “Tối hôm qua tôi đã nói rồi, tôi không phải Nguyễn Nguyễn của cậu! Cậu nhìn cho rõ đi, tôi là Alpha không phải Omega.”

Cuối cùng Phong Sính cũng dứt ra được mà ngẩng đầu lên nhưng vẫn kiên trì như cũ, ánh mắt nhìn Nguyễn Tiêu rất kiên định: “Không, em chính là Nguyễn Nguyễn của tôi, là người quan trọng nhất mà tôi thích nhất.”

Nguyễn Tiêu chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, dù cố thế nào cậu cũng không tưởng tượng ra được một ngày nào đó con chó dữ này bỗng dưng lắc mình biến thành chó cưng chỉ biết vẫy đuôi, còn liên tục nhận mình là chủ nhân của nó, đuổi cũng không được.

Nhìn ra được Nguyễn Tiêu tức giận, gương mặt người đàn ông đã từng lạnh lùng ngoan độc lại mang theo vẻ uất ức: “Nguyễn Nguyễn, có phải lúc trước tôi làm em giận nên em mới hung dữ với tôi như thế không? Nhưng tôi không nhớ gì nữa cả, em đừng giận nữa được không… Chờ tôi khôi phục trí nhớ tôi sẽ đến dỗ em mà…”

Nguyễn Tiêu nào có tâm trạng nghe hắn nói mấy thứ này, một lòng nghĩ cách để hắn thả cậu lại xe lăn.

Nhiều năm như vậy ít cùng người khác tiếp xúc gần gũi, pheromone Alpha mạnh mẽ nồng đậm của Phong Sính vô hình trung vây lấy cả người cậu, bờ ngực nóng bỏng dán sát vào cậu, xúc cảm này khiến trong lòng cậu run rẩy.

“Tôi nói rồi, thả tôi lại xe lăn!” Giọng Nguyễn Tiêu hơi run, rõ ràng là đang tức giận.

Hắn ngẩng đầu nhìn người con trai tức giận đến trừng mắt phượng trước mắt, Phong Sính đối diện với cậu, nhìn dáng vẻ tức giận của cậu ở khoảng cách gần.

Thân là Alpha cấp A+, không thể nghi ngờ Nguyễn Tiêu lớn lên rất điển trai, ngũ quan đoan chính, đẹp trai sáng sủa, chắc có lẽ là do không thường ra ngoài nên làn da cậu rất trắng, là trắng kiểu lạnh lẽo, cộng thêm đôi mắt phượng có đuôi mắt xếch ấy khiến cho lúc gương mặt vô cảm sẽ mang đến cho người khác cảm giác lạnh nhạt và thờ ơ.

Nhưng lúc này cảm giác xấu hổ và giận dữ đan xen khiến cho mặt cậu đỏ ửng, dáng vẻ cậu nhăn mày trừng mắt phượng hung dữ nhìn người khác cũng khiến bộ dạng thờ ơ ban đâu của câu trở nên có sức sống hơn.

Dáng vẻ tức giận của Nguyễn Tiêu đúng là rất đáng sợ nhưng Phong Sính đầu óc ngây thơ lại cảm thấy đôi mắt trừng lớn giả vờ hung ác của Nguyễn Nguyễn trong lòng hắn rất đáng yêu.