Nguyễn Tiêu cao 1m8, nếu lúc trước không gặp tai nạn giao thông thì cơ thể cũng thuộc loại rắn chắc nhưng sau ba năm ngồi xe lăn đã khiến cậu gầy đi rất nhiều, vậy nên quần áo rộng rãi mặc ở nhà của cậu mặc trên cơ thể cường tráng của Phong Sính cao 1m89 thì rõ ràng vừa nhỏ lại vừa chật, lớp vải mỏng manh kia phác họa ra đường cong cơ bắp, thoạt nhìn cứ như tên trẻ trâu thích mặc đồ bó.
Nhưng Phong Sính mặc quần áo không phù hợp lại chẳng có chút bất mãn nào, ngược lại còn vì được mặc quần áo của Nguyễn Tiêu mà vui đến mức cúi đầu kéo vạt áo lên ngửi tới ngửi lui: “Phía trên có mùi bạc hà, là pheromone của Nguyễn Nguyễn, thơm quá…”
Nguyễn Tiêu nghe thấy lời này thì lạnh sống lưng.
Hai người Nguyễn Tiêu và Phong Sính đều là Alpha, bình thường khi nói đến pheromone giữa các Alpha đều sẽ có bài xích, bởi vì Alpha trời sinh đã có bản năng xâm lược chinh phục nên không cho phép người khác được lấn át mình, dù cho không có ý muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì cũng có rất ít Alpha thích ngửi mùi hương của đồng loại.
Đặc biệt là loại Alpha cấp S như Phong Sính, thân là con cưng của thế giới này, chẳng những có pheromone và du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ mà còn có thể lực cao và giác quan nhạy bén hơn người thường, bởi vậy bình thường bọn họ có thể nhanh chóng cảm nhận được rất rõ các loại pheromone xung quanh, sự bài xích đối với pheromone của Alpha khác cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này hắn lại nhiệt tình khen mùi pheromone của Alpha khác thơm, chẳng những không có chút dấu hiệu bài xích nào mà ngược lại còn lộ ra vẻ mặt say mê như mèo hít cỏ bạc hà, Nguyễn Tiêu cũng rất nghi ngờ vụ tai nạn giao thông này không chỉ đâm hỏng đầu óc Phong Sính mà còn mà còn khiến hắn mất luôn khả năng nhận thức nữa.
Dường như là do tâm trạng vui sướиɠ, pheromone Alpha của Phong Sinh cũng bắt đầu không an phận, phòng khách nhỏ xíu rất nhanh đã bị pheromone nồng đậm quét qua, đó là mùi của cây bách cao chót vót hùng vĩ đầy sức sống, khí thế mãnh liệt lạnh thấu xương, gần như không tốn chút sức lực nào đã có thể bao trùm lấy không gian chứa đầy hơi thở Alpha của Nguyễn Tiêu.
Hơi thở bị bao trùm, trên người Nguyễn Tiêu cũng dính pheromone của Phong Sính, tuy rằng pheromone mùi cây bách không có ác ý cũng không có ý muốn chế trụ cậu nhưng cậu vẫn bất mãn như cũ, thấp giọng nói: “Phong Sính, thu pheromone lại đi.”
Phong Sính cũng nhận ra mình đã phóng ra hơi nhiều pheromone trong vô thức, cứ thế mùi bạc hà trên quần áo hắn cũng bị mùi cây bách bao lấy.
Vội vàng thu lại pheromone, mày rậm không vừa lòng mà nhíu lại, bộ dạng rất ảo não.
Nguyễn Tiêu thấy hắn là bệnh nhân nên cũng lười so đo này kia với hắn, rồi tính lăn xe lăn đến bên cửa sổ để mở cửa ra, pheromone mạnh mẽ như vậy đối với một Alpha như cậu mà nói cũng không hề hấn gì, nhưng nếu như có một Omega vô tình ngửi được thì có thể sẽ khiến cho người đó đột ngột phát tình.
Nhưng xe lăn còn chưa động đậy thì eo cậu đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt lấy, cơ thể đột nhiên bị bế lên, đến lúc Nguyễn Tiêu phản ứng lại thì cậu đã bị Phong Sính ôm lên đùi hắn rồi.
Phong Sính luồng tay qua eo cậu, để cậu ngồi trên đùi mình, sau đó cúi đầu rồi vùi mặt vào hõm cổ của Nguyễn Tiêu, không kiêng nể gì mà ngửi mùi bạc hà trên người cậu: “Quả nhiên mùi hương trên người Nguyễn Nguyễn còn nồng và thơm hơn nữa…”