Giống như đã dầm mưa cả đêm, chiếc áo sơ mi mỏng manh rách rưới của người đàn ông ướt dầm dề dán lên người hắn, phác họa ra đường cong hoàn mỹ của cơ bắp trên cơ thể, nhưng đương nhiên Nguyễn Tiêu không có tâm trạng thưởng thức mỹ nam ướŧ áŧ, bởi vì lúc này băng gạc trên đầu Phong Sính cũng đã bị máu thấm ướt, rõ ràng là miệng vết thương đã nứt toác.
Nguyễn Tiêu nhìn băng gạc thấm máu kia thì đầu đã tê rần, thương tích đầy mình như vậy mà còn dầm mưa nguyên đêm, người này đúng thật là điên rồi.
“Sao cậu lại ở đây?” Nguyễn Tiêu lạnh giọng hỏi.
Dù cho cả người chật vật nhưng Phong Sính vẫn đứng thẳng lưng, nhưng không biết có phải là do dầm mưa cả đêm hay không mà giọng nói có hơi khàn: “Tôi đi theo phía sau xe em…”
Mãi một lúc lâu mà Nguyễn Tiêu vẫn không phản ứng kịp, hai chân cậu tàn tật, chiếc xe cũng chỉnh sửa cho phù hợp với người đi lại không tiện như cậu, phanh xe và chân ga đều điều khiển bằng tay nên lúc lái xe cậu cũng không dám lái quá nhanh, nhưng đó chắc chắn cũng không phải tốc độ người bình thường có thể đi bộ đuổi kịp.
Không hiểu sao người này có thể đi bộ đuổi kịp trong đêm đen mưa xối xả như vậy được.
Không thể phủ nhận Nguyễn Tiêu đã từng vô cùng hận Phong Sính, đặc biệt là khi cậu biết được hắn cướp đi tất cả mọi thứ của mình chỉ vì đoạt được niềm vui của người hắn yêu…
Nhưng Nguyễn Tiêu vốn cũng không phải người có thù tất báo cắn mãi không buông, trải qua nhiều thăng trầm như vậy, hai chân bị phế đi ba năm trước dù cho không cam lòng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật, từ đó về sau tính cách cậu cũng dần trở nên thờ ơ và lạnh lùng.
Chỉ là đã nhiều năm trôi qua, tận mắt nhìn thấy người đàn ông tính tình kiêu ngạo một tay che trời lại coi đối thủ mình ghét nhất trở thành người yêu, bộ dạng dính mãi không buông giống như kẹo mạch nha rẻ tiền, ít nhiều cũng nhận được niềm vui khi trả thù.
Quả nhiên không phải không gặp báo ứng mà là chưa tới lúc.
Cậu vui sướиɠ trong lòng, lại nhìn bộ dạng chật vật của Phong Sính, lòng Nguyễn Tiêu lập tức mềm xuống.
Nghĩ tới lên Phong Sính to con kia sống chết ăn vạ trước cửa tiệm, người chân cẳng bất tiện như cậu cũng không làm được gì hắn nhưng tình trạng của hắn như vậy tiếp tục ngơ ngác ở nơi này, một thân thương tích còn mắc mưa kia, dù cho có là Alpha ưu tú thân thể khỏe mạnh cũng xảy ra chuyện, vì không muốn trước cửa tiệm mình có người chết, cuối cùng Nguyễn Tiêu vẫn tạm thời cho Phong Sính vào cửa.
Trên người Phong Sính vẫn còn mùi xăng và mùi máu tươi lưu lại lúc bị tai nạn, người từ nhỏ đã có thói quen ở sạch như Nguyễn Tiêu cảm thấy khó ngửi nên lập tức bắt hắn đến phòng tắm tắm rửa, tiện tay ném bộ quần áo bẩn dính máu mới thay ra ném đi.
Phong Sính thấy Nguyễn Tiêu không đuổi mình đi thì rõ ràng nghe lời hơn rất nhiều, hắn ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo đến phòng tắm tắm rửa. Lúc bước ra thì trên người đã không còn vết bẩn nào nữa, thân dưới mặc quần thể thao Nguyễn Tiêu đưa hắn, nửa người trên để trần có rất nhiều vết thương lớn bé ngoài da, làn da màu lúa mạch bị ma sát va chạm bị ứ máu bầm rất dễ thấy, Hắn đã quẳng băng gạc trên đầu đi, cái miệng vết thương lớn 5cm đã được khâu lại trên cái trán bóng loáng hơi rướm máu, nhìn qua rất ghê rợn.
Nhưng dù cho bộ dạng chật vật như vậy cũng không che đậy được gương mặt cương nghị đẹp đẽ và khí chất hơn người của hắn.
Nguyễn Tiêu tìm hòm thuốc rồi khử trùng sơ qua cho miệng vết thương, sau đó lại lấy băng gạc băng lại, lúc này cậu mới nhận thấy thân thể hắn nóng bừng, hẳn là mắc mưa nên bị sốt, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ một chút nhưng đã nóng tới 40 độ, cậu vội vàng tìm thuốc hạ sốt cho hắn uống.
Phong Sính không hổ là Alpha cấp S, bị tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, hiện tại còn sốt cao nhưng cả người giống như không có chuyện gì, để nửa người trên mới bôi thuốc trần trụi ngồi trên sô pha.
Đến cuối cùng Nguyễn Tiêu nhịn không được nữa, lấy ra một cái áo rộng thùng thình ném cho hắn, bảo hắn mặc vào.