Nguyễn Tiêu thấy Phong Sính ôm cậu đến mép giường rồi đứng mãi không định thả cậu xuống nên nhịn không được mà cau mày bất mãn nhắc nhở: “Thất thần gì đấy? Còn không thả tôi xuống dưới.”
Phong Sính cúi đầu nhìn thoáng qua người con trai ngọ nguậy trong ngực, vì mới tắm xong nên lúc này trên làn da Nguyễn Tiêu bóng loáng, cơ thể gầy gò lại rắn chắc chỉ bọc một lớp áo tắm, đôi chân thon dài bị nhìn không sót một cái gì, đôi chân kia tuy rằng không có sức nhưng không bẹp dí nhăn nheo mà lại vừa thon vừa gầy, vẫn không có chút huyết sắc màu trắng bệt nhưng lòng bàn chân và gót chân lại có màu hồng nhạt, trông có vẻ sờ rất đã…
Ánh mắt di chuyển, tuy rằng cổ áo tắm kia đã được kéo kỹ lại nhưng Phong Sính vẫn còn nhớ rõ lúc hắn mát xa cho người con trai này trên sô pha trong phòng khách đã nhìn thấy dưới lớp cổ áo mở toang là bờ ngực trần trụi và đầṳ ѵú màu hồng nhạt nho nhỏ như ẩn như hiện…
Rõ ràng Nguyễn Tiêu cũng nhìn ra ánh mắt đánh giá của Phong Sính, tuy nói cậu cũng không kiêng dè gì khi bị người khác nhìn nhưng bị người như vậy ôm rồi đứng ở mép giường cúi đầu gần kề đánh giá thì cũng cảm thấy quái dị, huống chi ánh mắt Phong Sính nhìn cậu cũng ẩn chứa hơi thở nguy hiểm của dã thú.
“Phong Sính, tôi nói thả tôi xuống!”
Nguyễn Tiêu lại không kiên nhẫn mà bắt đầu giãy giụa, giọng nói cũng mang theo tức giận.
Tay Phong Sính ôm Nguyễn Tiêu vẫn chặt như cũ, mặc cho Nguyễn Tiêu xô đẩy giãy giụa đến cỡ nào thì cơ thể cao lớn rắn chắc vẫn đứng im bất động, cứ như đang suy nghĩ gì đó.
Rồi sau đó bàn tay ôm phía sau lưng Nguyễn Tiêu của hắn đột nhiên nâng lên, đồng thời hắn cúi đầu xuống khiến cho mặt của hai người gần hơn rất nhiều.
Đôi mắt của Nguyễn Tiêu không khỏi trừng lớn, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai đột nhiên tới gần kia, còn chưa chờ cậu kịp phản ứng thì Phong Sính đã dùng chiếc mũi cao thẳng của hắn thân mật cọ vào chóp mũi cậu, tiếp xúc gần gũi như thế, thậm chí cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương.
Cậu lập tức nghe thấy giọng của Phong Sính khàn hơn, cứ như đang làm nũng nói: “A Tiêu, tôi không muốn uống thuốc ức chế đâu.”
Chỉ có hai cách có thể xoa dịu cơn phát tình của Alpha, một là dùng thuốc ức chế, hai là tìm người để làʍ t̠ìиɦ.
Phong Sính không muốn uống thuốc ức chế, vậy đương nhiên là muốn nếm thử cách khác, mà lúc này đây, ánh mắt người đàn ông này nhìn chằm chằm vào cậu tuyệt đối không đơn giản.
Nhận ra được ý đồ nhỏ này, sắc mặt Nguyễn Tiêu đen thui, giọng nói cũng nghiêm túc lên: “Không muốn uống thuốc ức chế thì tự đi ra ngoài tìm Omega đi.”
“Tôi không muốn tìm Omega, tôi chỉ muốn tìm A Tiêu.”
Ánh mắt của Phong Sính mang theo sự chân thành nhưng Nguyễn Tiêu vẫn không bị lay động: “Chân tôi không dùng được, tôi còn là một Alpha, Alpha nên thích Omega cơ thể mềm mại yêu kiều, kém nhất cũng sẽ tìm một Beta nhưng tuyệt đối không thể là Alpha được.”
Bị từ chối rõ ràng như vậy, lúc này Phong Sính khó kìm được vẻ thất vọng trên mặt: “Vì, vì tôi là Alpha nên A Tiêu mới không chịu chấp nhận tôi, nhưng rõ ràng tôi thích em tới vậy mà…”
Trong lòng Nguyễn Tiêu không khỏi cười lạnh, cậu cũng là Alpha, sao có thể không biết Alpha chính là thiên chi kiêu tử của thế giới này, đây cũng không phải tự dưng mà có, đám Alpha cấp bậc cao trời sinh mang theo pheromone cường thế, cho nên rất cần phát tiết phóng thích định kỳ, làʍ t̠ìиɦ chính là cách Alpha thường dùng nhất để phát tiết phóng thích pheromone.
Tuy rằng dùng thuốc ức chế cũng có thể có tác dụng giảm bớt nhưng lại không vui sướиɠ bằng được trực tiếp làʍ t̠ìиɦ để phát tiết, thêm nữa một Alpha cấp S hiếm có khó tìm như Phong Sính, trai gái muốn leo lên giường hắn nhiều không đếm xuể, bên cạnh một Alpha cấp S có vài bạn giường là chuyện hết sức bình thường, những lời ngon tiếng ngọt kia, những triền miên không dứt kia cùng lắm chỉ là phát tiết du͙© vọиɠ gặp dịp thì chơi mà thôi, nên câu thích trong miệng những Alpha có đẳng cấp cao chính là chuyện không đáng tin nhất.
===========
Liên hệ mình qua Telegram khi bạn mua combo được giảm giá thêm 10% nữa nhaaa. Telegram: https://t.me/trish_nguyen