“Chị Tống Lam, chị đừng nói thế, chị sẽ không chết sớm đâu.” Trợ lý thút thít nói: “Chị chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Hầy, cô gái ngoan.” Tống Lam nhìn về phía ba người khác trong nhóm nhạc: “Chị định rời khỏi nơi này, các em có đi cùng chị không?”
Tiêu Túc và Phương Hiểu Hiểu nhìn Tông Nguyệt, Tống Lam cũng nhìn Tông Nguyệt, Tông Nguyệt lại nhìn về phía Yến Hồi bình tĩnh ngồi bên cạnh.
Hôm nay Yến Hồi thật sự rất kỳ lạ, không hề ồn ào xông tới, không la to hét lớn, không đập vỡ đồ đạc, chỉ im lặng ngồi một bên, khiến lòng nàng cảm thấy có dự cảm không lành.
“Nói xong rồi?” Yến Hồi xoa trán, nhìn Tống Lam hỏi: “Nói xong rồi thì tới lượt tôi nói đúng không?”
Tống Lam đã là lợn chết không sợ nước sôi, hất cằm, hỏi: “Tôi muốn nhìn thử xem cô muốn nói cái gì?”
Yến Hồi nhìn trợ lý còn đang nghẹn ngào, nói: “Nếu cô còn dám khóc, tôi sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ.”
Trợ lý lập tức ngừng khóc: “…”
Tống Lam chắn trước người trợ lý, nhíu mày, tức giận hỏi: “Yến Hồi, cô hiện tại còn muốn gϊếŧ người nữa sao?”
“Cô ta khóc quá nhiều, tôi đau đầu.” Yến Hồi cầm hợp đồng bị Tống Lam vò loạn, xem lại một lần rồi cười lạnh nói: “Chỉ là ký một phần hợp đồng mà thôi, cần phải đòi sống đòi chết như vậy sao?”
“Chỉ là một phần hợp đồng?” Tống Lam cười lạnh: “Cái này vốn không phải hợp đồng, đây là một tấm vé đòi mạng, hiện tại nếu Q&K tham gia chương trình này khác nào tự tìm được chết.”
Yến Hồi lật tới tờ cuối cùng, chỉ vào chỗ ký tên, cười hỏi: “Cho dù tôi có muốn chết cũng là tự tôi tìm chết, các người ồn ào cái gì?”
Tống Lam kinh ngạc, nhìn về phía Yến Hổi chỉ, híp mắt nói: “Ý cô là…”
“Tống đại diện chẳng lẽ không biết đọc chữ hay sao?” Yến Hồi gõ bàn, nhìn Tiêu Túc nói: “Đọc cái tên này lên.”
Tiêu Túc liếʍ môi, đáp: “…Yến Hồi.”
“Giỏi.”
Tiêu Túc: “…”
Câu khen ngợi này có chút làm người ta không biết nên vui hay buồn.
“Nhìn rõ chưa, cái tên trong hợp đồng là do tôi ký, là Yến Hồi, không có quan hệ gì tới Q&K mấy người, chương trình này chỉ cần một mình Yến Hồi tham gia, chứ không phải toàn bộ Q&K đều phải tham gia, cho nên…” Yến Hồi nhìn về phía Tông Nguyệt, cong môi nói: “Người tham gia là tôi, người bị mắng cũng là tôi, người đi tìm chết cũng là tôi…”
“…Mấy người sợ cái gì hả?”
Tống Lam hiểu ý Yến Hồi, hiện tại người ký hợp đồng là bản thân Yến Hồi, cho nên các cô hoàn toàn có thể để một mình Yến Hồi tham gia chương trình, cho dù có bị người mắng, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Yến Hồi, điều này sẽ giúp Q&K giảm bớt rất nhiều áp lực, tương đương với việc bỏ một người cứu lấy mọi người.
Nhưng mà Yến Hồi là người có tình có nghĩa vậy sao?
Tống Lam cảnh giác hỏi: “Cô… cô có mục đích gì?”
Yến Hồi đứng dậy, vẫy tay, Tống Lam thấy vậy thì lùi về sau một bước, những người khác cũng hành động y như cô ta, Tông Nguyệt lại đi tới trước che chở đám người Tống Lam, trầm giọng nói: “Yến Hồi, bình tĩnh đi.”
Yến Hồi nhìn sự sợ hãi trên mặt mọi người, sợ cô sẽ nhào tới tấn công, cười hỏi: “Sao thế? Sợ bị tôi cắn hả?”
Trong lòng mọi người đều thầm gật đầu, cô là kẻ sẽ cắn người, còn cắn tới chảy máu, bộ dáng không khác gì chó điên.
Yến Hồi đi tới trước mặt Tông Nguyệt, nhìn gương mặt nữ chính, trong ánh mắt của nàng không có sự sợ hãi với Yến Hồi, chỉ có sự ghét bỏ, rõ ràng đứng ngay trước mặt Yến Hồi mà còn sợ cô không nhận ra điều đó.
Yến Hồi nhìn Tống Lam trốn sau lưng Tông Nguyệt: “Chị đi nói với bên chương trình, tôi sẽ tới tham gia đúng giờ, hợp đồng là do tôi ký, bọn họ nên từ bỏ ý định để Q&K tham gia vào đi, nếu bọn họ dám quấy rối, tôi cũng không ngại mời đoàn luật sư của Yến thị tới tâm sự với bọn họ.”
“Cứ thế đi.” Yến Hồi nhìn thời gian, lúc này đã hơn mười giờ tối, ngáp dài một cái, nói: “Tôi về ngủ đây, các cô nói chuyện tiếp đi.”
Mọi người nhìn bóng dáng Yến Hồi rời đi, đều không khỏi thờ phào nhẹ nhõm một hơi, còn vỗ ngực, sợ hãi vị đại tiểu thư này sẽ đột nhiên la lối khóc lóc.
Yến Hồi vừa về phòng thì bên tai đã vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Ký chủ chưa hoàn thành nội dung cốt truyện “Cho Tông Nguyệt một cái tát”, trừ 1000 điểm!]