Nam Chính Buông Nữ Chính Ra, Để Ta Tới

Chương 4

Tống Lam không muốn chịu đựng nữa, cô ta sắp bị Yến Hồi tra tấn đến chết rồi. Cô ta đã dọn dẹp mớ hỗn độn giúp Yến Hồi mấy lần, mỗi lần đều phải trả giá bằng nửa mạng sống của cô ta. Lần này còn muốn gϊếŧ chết cô ta và cả Q&K mà cô ta dày công gầy dựng!

“Chị Tống Lam, chị đừng...” Tiêu Túc lên tiếng ngăn lại lời nói của Tống Lam, cô nhìn về phía Yến Hồi, giải thích giúp Tống Lam: “Yến Hồi, chị Tống Lam không có ý đó đâu. Chị ấy chỉ là không kịp phản ứng mà thôi, cô đột nhiên ký hợp đồng như thế khiến chúng tôi trở tay không kịp, không... Không có ý trách cô đâu!”

“Tiêu Túc, em đứng sang một bên cho chị, không cần biện hộ giúp chị.” Tống Lam nhìn thẳng vào Yến Hồi, lạnh lùng nói: “Tống Lam tôi, trong một năm thành lập nhóm của các chị, không nói đến công lao thì tôi cũng rất vất vả. Chị là chị nên mọi chuyện đều làm theo ý chị, chị muốn thế nào thì được thế nấy! Vậy sao chị không tự mình hoạt động luôn đi? Chị bay một mình đi, chị còn muốn lập nhóm làm gì? Gia đình nhà chị giàu có, bố chị thành công, nhưng mà chị đã bao giờ nghĩ đến đồng đội của mình chưa?”

Yến Hồi thờ ơ nhìn Tống Lam, bây giờ cô ta đã tức giận đến mức mất trí luôn rồi nên Yến Hồi không phản bác mà tiếp tục nghe lời buộc tội của Tống Lam. Tống Lam ở bên cạnh nhìn Yến Hồi, sợ Yến Hồi sẽ ra tay đánh người, thế nhưng nàng thấy Yến Hồi cũng không thẳng thừng cãi nhau với Tống Lam giống như trước đó, cô chỉ lẳng lặng ngồi đó nghe những lời không hài lòng của Tống Lam đối với mình.

Tông Nguyệt nhíu mày, hôm nay Yến Hồi hơi lạ.

“Hôm nay tôi dám nói ra những lời này thì cũng không sợ chị sa thải tôi, bà đây cũng định từ chức rồi, không làm việc ở Giải trí Phong Hướng nữa. Tôi tự nhận bản thân không có thực lực, thật sự không thể tôn thờ vị Phật lớn như chị được. Tôi dẫn theo Tông Nguyệt và mấy đứa nhỏ không nơi nương tựa này đi tìm lối đi riêng.” Tống Lam càng nói càng tức, xắn tay áo nói: “Giải trí Phong Hướng này để lại cho chị chơi mình ên, chị muốn chơi thế nào cũng được. Chị thích tham gia chương trình nào thì cứ tham gia, tôi không cản chị nữa, chị cứ làm theo ý mình.”

“Chị Tống Lam, chị đừng đi mà.” Trợ lý Hà Tiệp nhìn thấy Tống Lam muốn từ chức, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cảnh tượng căng thẳng như thế. Cô ấy sợ hãi bật khóc: “Hu hu... Chị Tống Lam, chị đừng đi mà... Chị Tống Lam.”

Tống Lam cũng không nỡ rời xa Hà Tiệp, Giải trí Phong Hướng cũng được xem là một trong những công ty giải trí lớn nhất trong nước. Tiền lương và đãi ngộ ở đây đều thuộc hàng đầu ở trong nước, chất lượng ngôi sao cao, tài nguyên đầy đủ. Nếu không phải Tống Lam phải quản lý Yến Hồi mãi không bớt lo thì cô ta cũng có thể phát triển mạnh mẽ ở Giải trí Phong Hướng rồi.

Nhưng mà... Bây giờ cô ta cũng có danh tiếng, dù sao thì cái danh người đại diện của Yến Hồi này cũng khiến người trong ngành sợ hãi và né tránh.

“Đừng khóc nữa Hà Tiệp.” Tống Lam kéo cô ấy lại gần, xoa đầu cô ấy: “Chị Tống Lam có lỗi với em, chị Tống Lam thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Năm nay chị Tống Lam chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi, chị thật sự không muốn chết sớm.”

“Chị Tống Lam, chị đừng nói thế. Chị sẽ không chết sớm đâu!” Hà Tiệp hít mũi nói: “Chắc chắn chị có thể sống lâu trăm tuổi.”