Nam Chính Buông Nữ Chính Ra, Để Ta Tới

Chương 2

“Chị Tống Lam, chị đừng nói nữa.” Tông Nguyệt đứng dậy vỗ lưng Tống Lam: “Chúng ta tham gia xem như cũng gia tăng một chút nhiệt độ.”

Nói một câu công bằng, giọng của Tông Nguyệt là giọng khá trầm nhưng không phải là giọng trầm giống đàn ông, mà mang chút đặc biệt riêng của bản thân mình, có chút khàn và lạnh lùng, khiến người khác vừa nghe sẽ theo bản năng co rúm một chút.

“Cái này không được, chương trình này thì tính cái gì nhiệt độ chứ, Q&K tham gia chỉ có một chữ là “chết yểu” thôi, hiểu chưa?” Tống Lam cầm hợp đồng, chỉ vào các điều khoản bên trong: “Nhìn đi, toàn bộ các yêu cầu này đều rất quá quắt, Yến Hồi đại tiểu thư, cô bị điên rồi hả? Không xem cho kỹ đã trực tiếp ký tên là sao?”

Tống Lam không muốn nhịn nữa, cô ta đã bị Yến Hồi lăn lộn tới phát điên rồi, cô ta giúp Yến Hồi dọn dẹp hậu quả mấy lần, mỗi lần đều khiến cô ta cảm thấy mình bị mất nửa cái mạng, hiện tại cô ta thật sự muốn trực tiếp bóp chết cô, sao đó ôm theo nhóm Q&K được cô ta cực khổ đào tạo chết cùng.

“Chị Tống Lam, chị đừng…” Tiêu Túc lên tiếng ngăn cản Tống Lam nói tiếp, sau đó nhìn về Yến Hồi, nói đỡ giúp Tống Lam: “Yến Hồi, chị Tống Lam không có ý đó đâu, chị ấy chỉ là không kịp bình tĩnh, cô đột nhiên ký hợp đồng, chúng ta cũng trở tay không kịp, không có… không có ý định trách cô.”

“Tiêu Túc, em đứng sang một bên cho chị, không cần lấy lý do dùm chị.” Tống Lam nhìn thẳng Yến Hồi, lạnh lùng nói: “Tống Lam tôi đây, từ khi tự tay đào tạo nhóm này suốt một năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, đại tiểu thư nhà cô lại chỉ biết làm theo ý mình, nếu cô muốn tự mình làm mọi chuyện thì sao không chọn con đường solo đi, làm một mình là được, mắc cái gì phải chen vào nhóm này? Nhà cô có tiền có quyền, có người cha tài giỏi, vậy cô có từng nghĩ tới các đồng đội của mình không?” Yến Hồi lạnh nhạt nhìn Tống Lam, cô ta bây giờ đã hoàn toàn mất lý trí, Yến Hồi không phản bác, tiếp tục nghe Tống Lam mắng chửi, Tông Nguyệt đứng bên cạnh nhìn yến Hồi, sợ Yến Hồi sẽ ra tay bất ngờ, nhưng nàng nhìn Yến Hồi không hề mở miệng đáp trả Tống Lam như mọi lần, chỉ im lặng ngồi một bên, nghe Tống Lam trút hết mọi bất mãn trong lòng ra.

Tông Nguyệt nhíu mày, hôm nay Yến Hồi không quá thích hợp.

“Hôm nay tôi dám nói ra những lời này thì tôi đã không còn sợ bị cô đuổi việc nữa rồi, bà đây cũng đã định từ chức, không tiếp tục làm ở công ty giải trí này nữa, tôi tự nhận bản thân mình không có tài năng, không hầu hạ nổi vị Phật lớn như cô, tôi sẽ dẫn theo mấy đứa trẻ không nơi nương tự là Tông Nguyệt tìm con đường khác.” Tống Lam càng nói càng tức, vén tay áo lên: “Công ty giải trí này nên để lại cho một mình cô chơi thì hơn, cô muốn chơi như thế nào cũng được, cô thích chương trình nào thì tham gia chương trình đó, tôi không ngăn cản cô, cô cứ tự tiện làm gì thì làm đi.”

“Chị Tống Lam, chị đừng đi mà.” Trợ lý bên cạnh thấy Tống Lam muốn từ chức, trong lúc nôn nóng đã bị dọa khóc, cô gái nhỏ lần đầu tiên thấy cảnh này nên vội vàng nói: “Hu hu… chị Tống Lam, chị đừng đi mà… chị Tống Lam.”

Tống Lam cũng luyến tiếc trợ lý của mình, công ty giải trí này cũng được xem là công ty giải trí lớn nhất trong nước, tiền lương và phúc lợi thuộc hàng cao nhất, minh tinh bên trong cũng đều là người nổi danh, có nhiều tài nguyên lựa chọn, nếu Tống Lam không phải dính vào một người không bớt lo như Yến Hồi thì cũng đã lăn lộn ra một chút tên tuổi trong công ty rồi.

Có điều… hiện tại cô ta cũng đã nổi tiếng, dù sao cái danh người đại diện của Yến Hồi này, quả thật khiến người trong giới nghe tiếng sợ vỡ mật, trốn tránh còn không kịp.

“Đừng khóc.” Tống Lam kéo trợ lý qua một bên, xoa đầu nói: “Chị Tống Lam xin lỗi em, chị Tống Lam đã cố hết sức rồi, chị Tống Lam chỉ mới ba mươi, thật sự không muốn chết sớm.”