40 phút sau, xe Thẩm Thính Nam dừng bên cạnh Khương Từ trên làn khẩn cấp.
Khương Từ đứng ở bên ngoài vòng bảo hộ, cô thấy Thẩm Thính Nam xuống xe, một khắc thấy anh bước về phía cô, cô không khống chế được mà trào ra nước mắt.
Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt cô, duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực. Anh cái gì cũng không nói, chỉ dùng hai tay rộng lớn ôm lấy Khương Từ. Khương Từ không khống chế được mà ở trong lòng ngực Thẩm Thính Nam khóc lớn, sau này cô vẫn thường nhớ tới buổi tối nay, nhớ tới Thẩm Thính Nam từ trong đêm đen đi về phía cô, chặt chẽ ôm cô vào trong lòng ngực. Cô nghĩ cô chính vào một khắc này, hoàn toàn vĩnh viễn mà yêu Thẩm Thính Nam.
Buổi tối nay Thẩm Thính Nam nếu không tới, Khương Từ một mình đứng ở trên đường cao tốc tuy rằng sợ hãi, nhưng cô cũng sẽ không khóc. Cô từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, từ khi còn rất nhỏ đã học được cách chịu đựng, chịu đựng đau đớn, chịu đựng sợ hãi, chịu đựng vô luận bất cứ chuyện gì xảy ra đều phải tự mình gánh vác, không nói cho bất kì ai.
Nhưng Thẩm Thính Nam tới, anh đi giữa một luồng ánh sáng bước về phía cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực, cô như được Thẩm Thính Nam cứu rỗi từ trong màn đêm, cô như có người để dựa vào, ở trước mặt anh cô không cần kiên cường, cô có thể nói với anh cô đang sợ hãi, có thể ở trong lòng ngực anh khóc, có thể dựa vào anh, chỉ cần cô gọi tên anh kể cả anh ở rất xa, anh vĩnh viễn đều xuất hiện ở trước mặt cô.
Nước mắt cô làm ướt áo sơmi Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam ôm cô thật lâu, thẳng đến khi cô không còn khóc nữa, cảm xúc bình ổn lại, anh mới buông cô ra, ở trong đêm đen nhìn cô, trầm mặc mấy giây, mới hỏi: “Có ổn không?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, thật lâu cũng không nói gì, cho đến khi Thẩm Thính Nam mở miệng trước, hỏi cô, “Muốn uống nước không? Trên xe có.”
Khương Từ phục hồi tinh thần, lắc đầu nói: “Không cần.”
Hai người đứng ở ngoài vòng bảo hộ chờ xe kéo cứu viện, Thẩm Thính Nam đứng yên, trầm mặc mà nhìn bóng đêm, không nói gì.
Anh rũ mắt, lơ đãng mà nhìn thấy cẳng chân bên phải của Khương Từ bị trầy da, hỏi: “Chân làm sao vậy?”
Khương Từ theo bản năng đưa mắt nhìn xuống chân, phản ứng lại, trả lời nói: “Không cẩn thận bị ngã nên trầy da.”
Thẩm Thính Nam giương mắt nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự đau lòng, còn có vài phần bất đắc dĩ, hỏi một câu, “Vì sao mỗi lần anh gặp em, em đều chật vật như vậy?”
Khương Từ nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, cô lần đầu tiên lấy hết can đảm bộc lộ tình cảm của mình, trả lời nói: “Bởi vì anh luôn tới cứu em, chỉ cần anh biết em xảy ra chuyện, mặc kệ anh đang ở rất xa đều sẽ tới cứu em.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy không khỏi sửng sốt. Anh nhìn mắt Khương Từ, cứ như vậy trong nháy mắt, anh hình như thấy được trong mắt cô tình cảm cô dành cho anh, nhưng anh hoài nghi mình nhìn lầm, anh nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, cuối cùng dời tầm mắt, có chút không được tự nhiên mà nói: “Có khi là anh kiếp trước nợ em, mỗi lần em xảy ra chuyện đều để anh bắt gặp được.”
Khương Từ lần đầu tiên không lảng tránh mà nhìn anh, Thẩm Thính Nam tuy rằng không có nhìn Khương Từ, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt Khương Từ, qua chốc lát, anh rốt cuộc cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía cô, hỏi một câu, “Bạn trai em đâu? Vì sao không gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta tới đón em?”
“Không có bạn trai.” Khương Từ trả lời nói.
Thẩm Thính Nam có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Chia tay?”
Rõ ràng bốn tháng trước còn thấy hai người bọn họ ở trên đường vừa nói vừa cười.
Khương Từ lắc đầu, nhìn Thẩm Thính Nam, chân thành tha thiết mà nói: “Từ trước tới nay đều không có bạn trai, Diệp Chiêu đúng là lớn lên cùng em từ nhỏ, nhưng bọn em chỉ là bạn bè bình thường, không phải người yêu.”
Lần này đến lượt Thẩm Thính Nam dừng lại, anh thật sâu nhìn Khương Từ, qua thật lâu, hỏi cô, “Cho nên em lúc trước chỉ lấy cậu ta làm chắn? Vì sao? Sợ anh quấn lấy em?”
Khương Từ không tự giác mà cắn môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, do dự có nên nói vì sao lúc trước lại từ chối anh không.
Thẩm Thính Nam thấy cô chậm chạp không trả lời, bỗng nhiên cười một cái, ý cười mang theo vài phần tự giễu, nói: “Em đúng là quá xem nhẹ anh, anh lúc trước tuy rằng thích em, nhưng Thẩm Thính Nam anh cũng không phải người lì lợm la liếʍ, em chỉ cần nói với anh một câu là không thích anh, bảo anh cách xa em một chút, anh sẽ không dây dưa với em.”
Anh nhìn Khương Từ, trầm mặc trong chốc lát, mới lại nói: “Việc gì phải lấy người đàn ông khác làm lá chắn.”
Khương Từ có chút áy náy mà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thực xin lỗi, em lúc đó không muốn làm chậm trễ anh.”
Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, không nói nữa.Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, rất muốn lấy hết can đảm hỏi anh một câu, anh có muốn ở bên cô không. Nhưng cô không thể xác định Thẩm Thính Nam còn thích mình hay không, rốt cuộc đã qua lâu như vậy, có lẽ anh đã sớm không còn thích nữa rồi.
Xe kéo cứu viện lúc này rốt cuộc cũng tới, Khương Từ nhìn xe cô bị kéo lên xe cứu viện, đến cuối cùng vẫn không thể lấy hết can đảm hỏi Thẩm Thính Nam một câu kia.
Cô chưa từng tỏ tình ai, đặc biệt người này lại là Thẩm Thính Nam, cô sợ bị từ chối, sợ hoàn toàn mất đi anh.
Đội cứu viện đem xe cô kéo đi, cô ngồi xe Thẩm Thính Nam trở về thành phố, Lưu Yến gọi điện thoại tới hỏi cô có gặp Thẩm Thính Nam chưa, cô gật đầu, trả lời nói: “Gặp rồi, bọn tôi bây giờ đang trên đường trở về”
Lưu Yến nghe vậy thở phào một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, có Thẩm tổng ở đấy thì tôi an tâm rồi.”
Lại hỏi: “Xe cô thì sao? Xe kéo tới kéo đi chưa?”
Khương Từ nói: “Kéo đi rồi.”
Nói đến chuyện này, lại nói với Lưu Yến: “Đúng rồi, tôi xin nghỉ, sáng mai tôi không tới công ty,xe phải kéo vào xưởng sửa chữa, tôi phải đi qua xem một chút.”
Thẩm Thính Nam ở bên cạnh nghe thế, không tự giác mà cụp mi.
Cô cúp điện thoại, Thẩm Thính Nam lên tiếng nói: “Cái xe của em đã hỏng thế rồi còn sửa cái gì, đừng sửa, lại mua cái khác.”
Khương Từ cũng biết xe mình đã hỏng, nhưng mua xe lại không phải mua đồ ăn, mua một cái xe khác nào có đơn giản như vậy.
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ không nói lời nào, hỏi: “Không có tiền?”
“Không phải.” Khương Từ trả lời: “Em có tiền.”
Thẩm Thính Nam nói: “Sao lại mua cái xe rẻ thế làm gì? Đi trên đường cao tốc còn gặp trục trặc được, em còn dám lái.”
Khương Từ giải thích nói: “Em chỉ mua đại một cái, hơn nữa cũng định kỳ chạy đến xưởng kiểm tra, nào biết nó đột nhiên bãi công.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Kể cả là xe thay đi bộ, ít nhất cũng phải mua chiếc hệ số an toàn cao, anh thật không nghĩ tới em còn dám đi cái xe đấy lên cao tốc.”
Khương Từ nhẹ nhàng mà cắn môi dưới, nói: “Em cũng đâu biết nó sẽ xảy ra vấn đề.”
Thẩm Thính Nam trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Em hôm nào rảnh?”
Khương Từ hỏi: “Để làm gì vậy?”
Thẩm Thính Nam nói: “Đưa em đi mua chiếc xe mới.”
Khương Từ nghe vậy vội vàng xua tay, nói: “Không cần không cần, em tạm thời không mua xe.”
Trong tay cô tuy rằng có tiền, nhưng tiền kia là muốn tích cóp để mua nhà, có chỗ cô đang để ý, là một tiểu khu ở đường Giang Dương, đường Giang Dương bên kia là khu quy hoạch mới của chính phủ, điều kiện rất tốt, diện tích xanh hoá cũng rất lớn, vừa lúc thích hợp để bà nội ở.
Chẳng qua cái căn hộ cô nhìn trúng kia cũng không rẻ, là phòng có view hồ, ít nhất phải bốn mươi mấy vạn, cô tạm thời còn thiếu một ít, phỏng chừng còn phải tích cóp thêm một hai năm.Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nói tạm thời không mua xe, cũng không nói cái gì nữa, nhưng anh sợ cô lại lái cái xe hỏng đó, không yên tâm, nói: “Anh mấy ngày nữa về Bắc Thành, gần đây bên này cũng không có chuyện gì cần anh ở đây xử lí, cho nên đại khái cũng phải rất lâu sẽ không qua đây, cái xe này ngày thường cũng không ai lái, chốc nữa anh đưa chìa khoá cho em, em cầm mà đi.”
Khương Từ nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh phải đi sao?”
Thẩm Thính Nam “Ân”, nói: “Lần này qua đây đấu thầu, chờ hai ngày nữa đấu thầu kết thúc thì về luôn.”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam bảo phải đi, trong lòng không lý do mà cảm thấy hoảng loạn, thế cho nên trên đường về vẫn luôn thất thần, xe dừng lại cô cũng chưa phản ứng lại, thẳng đến khi Thẩm Thính Nam rút chìa khoá xe, nói: “Xuống xe.”
Khương Từ ngốc một chút, ngẩng đầu nhìn thấy xe ngừng ở bên ngoài bệnh viện.
Cô khó hiểu mà nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Đến bệnh viện làm cái gì?”
Thẩm Thính Nam nói: “Trên đùi em bị thương, đến bệnh viện sát khuẩn, đừng để bị nhiễm trùng.”Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam xuống xe, cũng đi theo từ trên xe xuống. Thẩm Thính Nam mang cô đến khoa ngoại thương tìm bác sĩ sát khuẩn vết trầy trên chân cô, bác sĩ dặn dò cô không được để dính nước, chờ miệng vết thương đóng vảy thì tốt rồi.
Thẩm Thính Nam đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn thấy nước sát trùng sát đến miệng vết thương của Khương Từ, cẳng chân cô run nhẹ lên.
Anh không khỏi nhíu mày, ngồi xổm xuống, dặn dò bác sĩ, “Nhẹ chút.”
Bác sĩ nói: “Đây là miệng vết thương nha, nước sát trùng sát lên khẳng định sẽ đau, một lát nữa thì không sao rồi.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam nhíu lại giữa mày, lo lắng mà nhìn bác sĩ giúp cô xử lý miệng vết thương, cô trong lòng thấy ấm áp, cầm lòng không đậu mà nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam.Chờ đến khi miệng vết thương xử lý xong, từ bệnh viện đi ra, hai người lên xe, Thẩm Thính Nam lái xe đưa cô về nhà, về đến dưới tầng, Thẩm Thính Nam dừng xe, mới nghiêng đầu nhìn về phía cô, dặn dò nói: “Miệng vết thương gần đây đừng đυ.ng vô nước, ăn đồ thanh đạm chút.”
Anh nói xong, lại nói: “Xe ngày mai anh cho người lái tới đây.”
“Thẩm Thính Nam.” Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên ngắt lời anh.
Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi: “Làm sao thế?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam một hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm, nói: “Thẩm Thính Nam, anh khi nào thì có thời gian, em mời anh ăn một bữa cơm.”
Thẩm Thính Nam nghe thế, nhìn Khương Từ, có chút ngoài ý muốn.Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không đáp, sợ anh từ chối, vội vàng nói: “Anh luôn tới cứu em, em nợ anh quá nhiều, muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, cuối cùng nói: “Thứ tư tuần sau anh về Bắc Thành.”
“Vậy cuối tuần này được không?” Khương Từ chờ mong mà nhìn Thẩm Thính Nam, khẩn trương hỏi: “Cuối tuần anh có thời gian không?”
Thẩm Thính Nam liếc nhìn cô một cái, cảm thấy Khương Từ có chỗ không đúng, nhưng anh trong lúc nhất thời lại không thể nói là không đúng chỗ nào, anh gật đầu, nói: “Có.”
Khương Từ nghe vậy liền vui vẻ, vội vàng nói: “Ăn buổi tối nhé? 7 giờ, chúng ta gặp nhau ở bên ngoài Quốc Mậu nhé.”
Thẩm Thính Nam nói: “7 giờ, anh đến dưới lầu đón em.”
Khương Từ cười gật đầu, nói: “Được.”
Chờ tới ngày cuối tuần đó, Khương Từ sáng sớm đã ra ngoài, đi tiệm cắt tóc làm tóc, còn mua một cái váy mới rất đẹp về nhà.
Chờ đến buổi tối khi ra cửa, cô đã dành hai tiếng trang điểm với thay quần áo, bà nội Khương từ trước tới nay còn chưa từng thấy cháu gái xinh đẹp như vậy, bà cảm thấy cháu gái có chuyện gạt bà, ngồi ở mép giường nhìn cháu gái trang điểm, trên khuôn mặt từ ái đầy ý cười hỏi: “Tiểu Từ, cháu tối nay là cùng ai ra ngoài ăn cơm thế? Có phải là một chàng trai không? Bà nội có quen không?”
Khương Từ không có nhắc tới Thẩm Thính Nam với bà, ngay cả cô cũng không biết tương lai cô cùng Thẩm Thính Nam sẽ thế nào, cô làm sao dám nói cho bà nội, để bà vì cô mà lo lắng. Cô đeo hoa tai lên, ngẩng đầu nhìn về phía bà nội, cười trả lời nói: “Không phải, chỉ là một người bạn bình thường.”
Bà nội Khương rõ ràng là bộ dáng không tin, cười trêu ghẹo nói: “Bạn bè bình thường mà con trang điểm tỉ mỉ như vậy nha? Diệp Chiêu ngày thường không phải cũng thường xuyên gọi con đi ra ngoài ăn cơm sao, nhưng con cũng chưa từng trang điểm.”
Khương Từ cười nói: “Không phải con cùng Diệp Chiêu quá thân sao, cần gì trang điểm.”
Bà nội Khương thấy cháu gái không chịu nói, cũng không có truy vấn cô, chỉ là lôi kéo tay Khương Từ, hiền từ mà nói: “Tiểu Từ, con nếu có bạn trai thì phải mang về để bà nội gặp nha, không được gạt bà.”
Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Vâng.”
Khương Từ hẹn Thẩm Thính Nam buổi tối 7 giờ gặp mặt, nhưng cô sợ đến trễ, 6 giờ 40 đã ra cửa.Thẩm Thính Nam kỳ thật cũng đã đến, dựa ở bên xe chờ Khương Từ ra tới.
Khi đó kỳ thật còn chưa đến 7 giờ, Thẩm Thính Nam nghĩ Khương Từ hẳn là còn phải thêm một lúc nữa, anh dựa ở bên xe, dùng di động trả lời một cái tin nhắn công việc, trả lời tin nhắn xong đem điện thoại đút vào túi quần, ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi về phía bên này. Anh ngày thường kỳ thật rất ít khi thấy Khương Từ trang điểm tỉ mỉ, thế cho nên khi Khương Từ đi đến trước mặt anh, anh còn có chút không rời được mắt.
Ánh mắt anh rơi xuống hai cái hoa tai ngọc trai quen thuộc trên tai Khương Từ, hơi trố mắt. Anh nhìn về phía Khương Từ, ánh mắt có chút thâm tình, mang theo vài phần ý vị tìm tòi nghiên cứu.Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam nhìn cô như vậy, có chút thẹn thùng, cô mỉm cười, nói: “Chúng ta đi thôi, em đặt bàn lúc 7 giờ rưỡi.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ một cái, sau đó gật đầu, nói: “Ừ.”