Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 40

Sau hôm đó, Khương Từ vẫn không có liên hệ gì cho Thẩm Thính Nam, buổi chiều thứ bảy hai tuần sau, Diệp Chiêu đưa cô đến bệnh viện tháo thạch cao. Khi đó Thẩm Thính Nam nhàn rỗi nhàm chán ngồi ở quán cà phê bên đường gϊếŧ thời gian, anh kỳ thật ở Dung Thành đã sớm không còn việc gì, nhưng vẫn luôn không đi, sợ Khương Từ sẽ cần anh.

Lục Thành vốn cùng Thẩm Thính Nam lại đây nói chuyện, thấy anh vẫn luôn không đi, còn tưởng rằng còn chuyện gì chưa có nói xong, nhưng anh ngày hôm qua nghe Lâm Viễn nói, nhà đầu tư bên Pháp kia đều đã đi rồi, hợp đồng cũng kí xong, bây giờ thấy Thẩm Thính Nam ăn không ngồi rồi mà ở quán cà phê gϊếŧ thời gian, thật sự không nhịn được hỏi: “Tao nói, mày rốt cuộc đang đợi cái gì? Tao ngày hôm qua ở công ty gặp Lâm Viễn, nghe cậu ấy nói mấy nhà đầu tư bên Pháp tới đều về nước rồi, hợp đồng này không phải đã kí xong rồi sao? Mày ở bên này làm cái gì?”

Thẩm Thính Nam nhàn nhạt nói: “Tao có việc liền tự mình quay về, tao có chuyện của tao.”

Lục Thành nhìn Thẩm Thính Nam, qua vài giây, anh bỗng nhiên phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ, “Mày sẽ không phải đang đợi Khương Từ đi? Em ấy không phải có bạn trai sao? Mày ở bên này làm cái gì? Chờ đào góc tường hay là định làm tiểu tam a?”

Thẩm Thính Nam rốt cuộc giương mắt nhìn cậu ta, sắc mặt có chút lạnh lẽo, “Mày không nói lời nào không ai bảo mày là người câm.”

Lục Thành nói: “Không phải, tao nói mày rốt cuộc chờ cái gì đây? Khương Từ tốt như vậy sao? Thẩm Thính Nam mày mà kêu một tiếng, có người phụ nữ nào không theo? Hay là mày cả đời này chỉ muốn chết trên người em ấy?”

Thẩm Thính Nam lười trả lời cậu ta, không nói chuyện, có chút phiền lòng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.Lục Thành còn đang dong dài, “Mày không biết chứ, mẹ mày gần đây đều gọi điện thoại cho tao, nói mày không chịu bắt máy của bà ấy, sao thế a?”

Thẩm Thính Nam nói: “Bà ấy một khi mở miệng chính là giục tao kết hôn, có gì hay mà nói.”

“Cũng không thể trách dì thúc giục mày, mày cũng nên kết hôn đi.”

Thẩm Thính Nam không có để ý đến cậu ta, ánh mắt dừng lại ở bên đường đối diện, Khương Từ cùng Diệp Chiêu đi ra từ một tiệm bánh kem, hai người vừa nói vừa cười, Khương Từ trong tay còn xách theo một cái bánh kem nhỏ, vai phải đã tháo thạch cao, tay cũng đã có thể xách đồ, có thể thấy vết thương đã lành.Hai người đi đến ven đường, Diệp Chiêu giúp Khương Từ mở cửa xe, Khương Từ không biết cùng Diệp Chiêu nói đến cái gì, nụ cười trên mặt thực xán lạn, ngồi vào trong xe vẫn còn cùng Diệp Chiêu nói chuyện, Diệp Chiêu cười xoa đầu Khương Từ, sau đó đóng cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Trong nháy mắt kia, Thẩm Thính Nam không thể nói là có cái cảm giác gì, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình rất giống một thằng ngu, anh thu hồi ánh mắt, cái gì cũng không nói, cúi đầu gọi cho Lâm Viễn, điện thoại bắt máy, anh mở miệng chỉ nói một câu, “Giúp tôi đặt vé máy bay về Bắc Thành, càng nhanh càng tốt.”

Lục Thành còn ngồi đối diện uống cà phê, nghe thế một ngụm cà phê sặc đến cổ họng, ho khan nửa ngày, kinh ngạc mà nhìn về phía Thẩm Thính Nam, “Mày không phải không đi sao? Sao đột nhiên lại phải đi về? Còn gấp như vậy.”

Thẩm Thính Nam không để ý đến cậu ta, đứng dậy lập tức rời đi.Nhưng Thẩm Thính Nam không biết chính là, kỳ thật hôm nay là sinh nhật bà nội Khương Từ, mỗi năm ngày này đều là thời điểm Khương Từ vui vẻ nhất, bởi vì bà nội lại trường thọ thêm một năm, cô lại có thêm một năm ở cạnh bà nội. Cô vừa mới cùng Diệp Chiêu là đang nói, cô sáng sớm đã đi chùa miếu giúp bà nội xin quẻ, cầu được một quẻ rất tốt, cô vui vẻ đến nhịn không được lộ ra nụ cười xán lạn, Diệp Chiêu cũng không có xoa đầu cô, là trên tóc cô dính tàn hương sáng sớm đi chùa miếu thắp hương, Diệp Chiêu chỉ thuận tay giúp cô lấy đi mà thôi.

Ngồi trên xe, Khương Từ ôm bánh sinh nhật, bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Thính Nam, không biết anh còn ở Dung Thành hay không. Cô không có nói cho Diệp Chiêu biết, cô sáng sớm ở chùa còn giúp Thẩm Thính Nam cầu một cái bùa bình an, không biết nhờ ai đưa anh.

Cô không thể cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau, nhưng hy vọng anh vạn sự trôi chảy, bình an khỏe mạnh.

Chiếc xe con màu hồng nhạt của cô cùng chiếc màu đen của Thẩm Thính Nam chạy băng băng đi ngang qua nhau, cô không có chú ý tới, cũng không biết lần tạm biệt này cô cùng Thẩm Thính Nam gặp lại đã là mùa hè bốn tháng sau.Đó là một tuần giữa tháng sáu, cô nhận một vụ về đất cát, vụ này kỳ thật cũng rất đơn giản, là có liên quan đến vấn đề di sản. Mẹ đương sự cô hàng năm ốm đau nằm trên giường, đương sự canh giữ ở mép giường chăm sóc mười mấy năm, dọn phân, dọn nướ© ŧıểυ, gội đầu, lau người cho mẹ, mẹ hai tháng trước mất, sớm đã nói muốn đem nhà cũ để lại cho con gái. Nhà cũ rách tung toé thực chất cũng không đáng giá tiền, ai biết hai tháng trước chính phủ đột nhiên ra văn kiện phá bỏ di dời, đứa con khác vội vội vàng vàng trở về, khi mẹ đang hấp hối, con gái đang ở xa, chờ em gái trở về, mẹ đã tắt thở, đứa con trai một mực chắc chắn mẹ đáp ứng đem nhà cho ông ta.

Em gái từ nhỏ rất hiền lành, bị anh trai với chij dâu bức cho chỉ biết khóc, đồng ý đem nhà cho ông ta, chỉ xin mình có thể tiếp tục ở lại trong nhà, nhưng không nghĩ tới anh trai cùng chị dâu ngang ngược hoành hành muốn đem cô đuổi đi, cũng không cho cô ở lại nhà.

Em gái đã sinh sống cả đời ở căn nhà cũ kia, đột nhiên giờ chỗ che nắng che mưa cũng không có, trong thôn có người gợi ý cho cô, bảo cô tìm luật sư nghĩ biện pháp.

Vì thế Khương Từ nhận vụ này, tuy rằng vụ kiện tụng này thắng cũng kiếm không được bao nhiêu, thậm chí người em gái bây giờ tạm thời còn không có tiền chi trả phí đi tới đi lui của Khương Từ, nhưng Khương Từ luôn ghét cái ác như kẻ thù, sau khi hiểu rõ ràng tình huống lập tức liền đồng ý.

Hôm đi công tác đó cô về công ty lấy tư liệu, Lưu Yến còn trêu ghẹo cô, “Luật sư Khương, tự bỏ tiền túi thưa kiện a?

Khương Từ không để ý tới anh ta, đem tư liệu bỏ vào trong túi, xách túi lên, nói: “Tôi đi đây, xong chuyện liền trở về.”

Lưu Yến dặn dò nói: “Cẩn thận một chút a, tới nơi gọi điện thoại về.”

“Được.” Khương Từ một bên đáp lại một bên đi ra ngoài.

Chỗ cô đi công tác cách Dung Thành năm giờ đi xe, bởi vì đương sự ở trong thôn, cô lúc đó phải đi xe vào trong thôn nên lái xe đi.

Cô buổi sáng 9 giờ đi, giữa trưa 12 giờ liền đến huyện Chu Bình dưới Dung Thành, cô ở trên huyện tùy tiện mua ổ bánh mì, ngồi ở trong xe ăn xong liền lái xe đi từ huyện Chu Bình xuống thôn nhà họ Lưu.

Tới nơi đã là buổi chiều hai giờ, Lưu Bình đã đứng ở cửa thôn chờ, cô ấy trước đã đến văn phòng gặp Khương Từ hai lần, vừa thấy Khương Từ, lập tức liền khóc, tiến ra đón, “Luật sư Khương, cô đến rồi.”

Khương Từ hôm nay chủ yếu là tới tìm hiểu tình huống một chút, thu thập chứng cứ, cô thấy Lưu Bình khóc, từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy cho cô, nói: “Cô trước đừng khóc, tôi đã tới toà án địa phương lập án giúp cô trước rồi, cô bây giờ mang tôi đi gặp trưởng thôn, tôi muốn tìm hiểu tình huống.”

Lưu Bình lau khô nước mắt, đưa Khương Từ đến văn phòng của bí thư thôn.

Cô ở trong thôn thăm hỏi cả ngày, hỏi rất nhiều người, đều là nói anh của Lưu Bình từ nhỏ đã không hiếu thuận, mười mấy tuổi đã cầm dao đuổi theo mẹ đòi chém, Khương Từ nghe thế, bỗng nhiên liền nghĩ đến ba cô cũng là một loại người như thế. Anh ta mười mấy năm trước đã bỏ đi, mẹ tê liệt trên giường mười mấy năm, từ trước tới nay đều không trở về liếc mắt một cái, theo đạo lý, mẹ anh ta không có khả năng đem nhà để lại cho hắn.Nói rõ chính là nghe nói quê quán muốn phá bỏ di dời, trở về cướp nhà.

Việc này kỳ thật là có thể hoà giải thì tốt nhất là nên hoà giải, rốt cuộc bà lão cũng không có để lại di chúc, Khương Từ ở trong thôn hỏi thăm rất nhiều hàng xóm, cũng không có ai nghe được bà lão nói muốn đem nhà để lại cho con gái, cứ như vậy, cũng không có chứng cứ chứng minh nhà này là để cho con gái.

Khương Từ thăm hỏi gần hết hàng xóm trong thôn, buổi chiều 5 giờ, đi theo Lưu Bình đến nhà cô ấy một chuyến.

Cô tâm bình khí hòa mà muốn cùng Lưu Mới nói chuyện, kết quả còn chưa vào đến sân, vợ Lưu Mới liền cầm cái chổi ra đuổi cô, nói: “Mày là ai, ai bảo mày tới?”

Khương Từ bình tĩnh mà nói: “Tôi là luật sư Lưu Bình mời, tôi tưởng muốn nói chuyện cùng các chị.”

“Cái gì luật sư, bọn tao không cần luật sư, không nói, mày mau cút đi!” Cô ta một bên nói một bên lấy cái chổi quơ chân Khương Từ, Khương Từ nhíu mày, lùi về sau một bước.

Lưu Bình tiến lên ngăn chị dâu lại, cô vừa nói lại muốn khóc, “Chị dâu, xin chị thương xót, để luật sư Khương cùng anh nói chuyện, nhà này em đã ở vài thập niên, từ nhỏ ở đây lớn lên, em lại không có con cái để dựa vào, em cũng không muốn tranh của anh chị, anh chị cho em ở cùng là được.”

Khương Từ nói: “Tôi cảm thấy mọi người tốt nhất vẫn là tâm bình khí hòa mà ngồi xuống nói một chút, đều là người một nhà hà tất gì đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nếu phải thưa kiện thật, các cô không nhất định có thể chiếm được tiện nghi.”

Cô mới vừa nói xong, Lưu Mới bỗng nhiên từ trong nhà đi ra, trong tay anh ta còn cầm lấy cây đòn gánh, hung thần ác sát mà lập tức đi đến chỗ Lưu Bình, hắn không nói hai lời liền cầm lấy đòn gánh đập lên người Lưu bình, “Mày dám tìm luật sư này, mày dám tranh với tao này! Mày là một con đàn bà, nhà này khi nào đến phiên mày nói chuyện!”

Khương Từ lúc này mới bỗng nhiên hiểu được, vì sao vừa rồi cô đi hỏi hàng xóm, nhắc tới Lưu Mới mọi người đều ấp úng không dám nhiều lời, thì ra người này rõ đầu rõ đuôi là thôn bá. Cô nhìn Lưu Mới cầm đòn gánh không ngừng đánh vào người Lưu Bình, mà Lưu Bình đến cả sức lực phản kháng cũng không có, cô không khỏi nhíu mày, tiến lên can ngăn, kết quả Lưu Bình bị Lưu Mới đột nhiên đẩy một cái, cô nhất thời không chú ý, bị Lưu Bình va phải ngã đến trên mặt đất. Nền xi măng thô ráp, cô lại mặc váy luật sư, lúc ngã trên mặt đất, cẳng chân bên phải lập tức chảy máu.

Lưu Bình thấy thế vội vàng lại đỡ cô, “Luật sư Khương cô không sao chứ, thực xin lỗi tôi không phải cố ý.”

Khương Từ xua xua tay, cô nhìn về phía Lưu Mới, nói: “Tôi trước khi tới đây đã tới đồn công an báo án, tôi khuyên anh tốt nhất đừng động thủ, bằng không mặc kệ là Lưu bình, vẫn là tôi, hai chúng ta phàm là xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ lập tức bị bắt.”

Cô nói trọng điểm, vợ Lưu Mới rõ ràng sợ, vội vàng bắt lấy cánh tay chồng, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu. Cô thấy hai người không náo loạn, nói: “Chúng ta liền ở chỗ này nói đi, nhà này không cần phải nói, Lưu Bình nhất định cũng có phần, các anh muốn độc chiếm, chuyện này không có khả năng.”

“Sao lại không có khả năng!” Lưu Mới hung ác nói: “Mẹ tao trước khi chết chính miệng nói đem cái nhà này cho tao!”

Khương Từ hỏi: “Ai thấy được?”

Lưu Mới nói: “Vợ con tao đều thấy!”

Khương Từ nói: “Hai người bọn họ không thể làm nhân chứng.”

“Tao mặc kệ mày đó!” Lưu Mới chơi hồn, nói: “Dù sao cái nhà này là của tao, tao một phân cũng sẽ không nhường! Chúng mày muốn thưa kiện cứ thưa, tao chờ!”

Hắn hừ một tiếng, nói: “Mày tùy tiện đi hỏi một chút, trong thôn bọn tao nhà luôn truyền cho con trai không truyện cho con gái, còn cùng tao tranh, tao nhổ vào!”

Khương Từ nhìn người này, tức giận đến muốn đấm cho anh ta một cái.

Hoà giải thất bại, Khương Từ thấy trời không còn sớm, muốn đi về trước, cùng Lưu Bình nói: “Tôi thấy anh cô là ăn cứng mà không ăn mềm, hoà giải là không được, thưa kiện đi.”

Lưu Bình lo lắng hỏi: “Có thể không?”

Khương Từ nói: “Cô chăm sóc mẹ nhiều năm như vậy,hàng xóm trong thôn đều có thể làm chứng, thưa kiện hẳn là nhiều hay ít cũng được một phần, nhưng nếu mẹ cô lúc còn sống có để lại di chúc, di chúc xác minh đem nhà để lại cho cô, nhà này trăm phần trăm là của cô, anh cô một phần cũng không chiếm được.”

Lưu Bình nói: “Mẹ tôi không biết chữ, hẳn là không có di chúc.”

Khương Từ nói: “Di chúc bằng miệng, chỉ cần có người làm chứng cũng được công nhận, hoặc là di chúc bằng video, cũng được, cô gần đây ở trong nhà có thể tìm một chút, nhìn xem mẹ cô có lưu lại cái gì hay không.”

“Được.” Lưu Bình đưa Khương Từ đến cửa thôn, cảm kích mà nói: “Cảm ơn cô luật sư Khương, còn để cô phải tới đây một chuyến.”

Khương Từ nói: “Không có việc gì, dù sao tôi cũng muốn tới đây giúp cô lập án.”

Khương Từ rời khỏi thôn Lưu Gia đã là buổi chiều 6 giờ, cô tính thời gian, về tới Dung Thành cũng phải 11 giờ tối. Cô lái xe lên đường, mới đầu hết thảy đều rất thuận lợi, ai biết hơn 9 giờ, xe đột nhiên bị hỏng trên đường cao tốc.

Cô đem xe dừng ở làn đường khẩn cấp, lại thử nổ máy hai lần, xe nhích về phía trước một chút liền bất động. Cô không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ sẽ không xui xẻo như vậy đi.

Cô lại thử nổ xe, lần này nhích cũng không nhích, hoàn toàn bãi công.

Khương Từ lúc này rốt cuộc cũng hối hận, lúc trước vì tiết kiệm nên mua xe second-hand.

Cô từ trên xe xuống dưới, đến cốp xe cầm bảng xe gặp trục trặc đặt ở sau xe, sau đó đi đến bên ngoài vòng bảo hộ gọi điện thoại.

Cô ở trên mạng tra số điện thoại xe kéo, gọi qua đấy, đối phương nói bây giờ tới đây nhanh nhất cũng phải một tiếng, cô phải chờ một lát.

Khương Từ thực bất lực, nhưng cũng không còn cách nào, đành phải nói: “Phiền các anh đến nhanh một chút.”

“Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tối nay, Lưu Yến ở bên ngoài xã giao bàn chuyện công việc, bàn xong từ phòng bao đi ra, nhớ tới Khương Từ hôm nay đến huyện Chu Bình công tác, bây giờ đã 10 giờ, nghĩ cô bây giờ hẳn là đã quay về, vì thế gọi điện thoại qua hỏi một chút, điện thoại bắt máy, anh một bên đi ra ngoài, một bên hỏi: “Tiểu Từ, về đến nhà chưa?”

Thanh âm Khương Từ thực mất mát từ đầu kia truyền đến, nói: “Không có, xe bị hỏng, tôi đang đợi xe kéo.”

Lưu Yến lập tức dừng lại bước chân, kinh ngạc hỏi: “Sao lại hỏng? Vậy cô bây giờ đang ở đâu a?”

Khương Từ nói: “Ở trên đường cao tốc Lâm Toại.”

Lưu Yến lo lắng hỏi: “Xe kéo khi nào tới a?”

“Không biết, bọn họ nói nhanh nhất là một tiếng.”

Lưu Yến nói: “Giờ phải làm sao bây giờ, cô giờ cách chạm dừng chân xa không? Ra chạm dừng chân chờ được không?”

Khương Từ nói: “Tôi vừa tìm quanh đây rồi, cách xa lắm.”

Lưu Yến cũng sốt ruột, hỏi: “Vậy cô hiện tại ở đâu chờ nha, chung quanh có người không? Trên đường có xe cảnh sát không? Cô nếu nhìn thấy xe cảnh sát……”

Lời còn chưa nói xong, di động bỗng nhiên bị người m khác giật lấy. Anh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thính Nam sắc mặt rất khó coi, cầm di động của anh, mở miệng trực tiếp hỏi: “Em bây giờ ở đâu? Gửi anh vị trí, tọa độ cụ thể.”

Trên đường cao tốc yên tĩnh đen nhánh, Khương Từ nghe thấy giọng Thẩm Thính Nam từ di động truyền đến, cứ như vậy trong chốc lát, cô cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.

Cô nắm di động, một hồi lâu cũng không phát ra âm thanh, giọng Thẩm Thính Nam lần nữa truyền đến, nói: “Tọa độ gửi vào WeChat anh, ở yên đấy chờ anh, anh lập túc qua.”

Anh nói xong đem điện thoại trả Lưu Yến, đi nhanh ra ngoài. Anh đi ra chỗ để xe, lên xe nhìn thấy Khương Từ gửi tọa độ đến WeChat, anh click mở nhanh chóng bật hướng dẫn chỉ đường, sau đó gọi cho Khương Từ.

Anh lái xe lên đường, điện thoại vang lên hai tiếng liền kết nối, anh hỏi: “Di động còn bao nhiêu pin?”

Khương Từ một mình ở trên đường cao tốc, bên tai là tiếng gió gào thét, nhưng cô nghe được giọng Thẩm Thính Nam liền cảm thấy không sợ hãi như vậy, trả lời nói: “Còn nửa, em mang theo cục sạc.”

Thẩm Thính Nam nói: “Vậy không cần cúp máy, giờ em cố gắng đi đến chỗ cách xa xe nhất có thể, đi đến chỗ có tầm nhìn thoáng đãng, chú ý hoàn cảnh xung quanh, nếu nhìn thấy xe cảnh sát nhất định phải ngăn lại, anh bây giờ lập tức qua đấy đón em, rất nhanh, em đừng sợ.”

Khương Từ nghe thấy tiếng Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên nhịn không được bật khóc, cô gắt gao cắn môi, không muốn để Thẩm Thính Nam biết cô đang khóc.

Nhưng Thẩm Thính Nam vẫn nhận ra, anh trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng hỏi: “Đang khóc đấy à?”

Khương Từ cắn môi không dám nói lời nào, sợ một khi mở miệng chính là khóc nức nở.

Nhưng cho dù cách ống nghe, Thẩm Thính Nam cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi cùng bất lực của Khương Từ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ Khương Từ, anh tới đón em.”

Khương Từ kìm nén nước mắt, gật đầu, rốt cuộc nghẹn ngào mà “Ân” một tiếng.

Điện thoại vẫn luôn thông, Thẩm Thính Nam ngẫu nhiên gọi Khương Từ một tiếng, Khương Từ liền đáp một tiếng, xác nhận mình vẫn còn ở đây.

Thẩm Thính Nam nói: “Em nếu sợ hãi liền cùng anh nói chuyện.”

Khương Từ đứng ở ven đường, gió trên cao tốc thổi bay tóc cô, cô đứt quãng mà trào ra nước mắt, không biết nói cái gì, nhịn không được nhẹ nhàng gọi Thẩm Thính Nam một câu.

Thẩm Thính Nam đáp cô, “Anh ở đây.”

“Thẩm Thính Nam.”

“Anh ở đây, đừng sợ Khương Từ.”

Khương Từ cứ cùng Thẩm Thính Nam kết nối điện thoại như vậy, thỉnh thoảng gọi tên đối phương, xác nhận đối phương còn ở đó.