Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 42

Lái xe đến Quốc Mậu, nhà hàng là tiệm cơm Tây lúc trước Thẩm Thính Nam đưa Khương Từ đến ăn.Nhà hàng kỳ thật thực lãng mạn, ánh đèn là tông màu ấm,phát bài hát tiếng Anh du dương lãng mạn.Thẩm Thính Nam cả một tối kỳ thật ăn không vô, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Khương Từ, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Anh xác nhận Khương Từ tối nay trang điểm tỉ mỉ, trên tai đeo cái hoa tai ngọc trai mà đêm anh tỏ tình đã đưa cho Khương Từ.

Cô tối nay đeo, là muốn nói lên cái gì?

Anh trước sau vẫn suy nghĩ, nhưng lại sợ chính mình một bên tình nguyện hiểu sai ý, cho nên mãi cho đến khi buổi hẹn kết thúc cũng không hỏi. Đêm đó anh đã khuya cũng chưa ngủ, ngồi ở ghế dựa trước bàn làm việc, rũ mắt nhìn chằm chằm thảm khách sạn mà thất thần.

Anh thẳng đến khi trời sáng cũng không nghĩ ra kết quả, bị Khương Từ từ chối một lần nên giờ không dám tùy tiện đoán tâm ý cô, có lẽ cô tối hôm qua cũng chỉ là tâm huyết dâng trào mà trang điểm một chút, vừa lúc đeo đôi hoa tai kia hợp với váy.

Ngày hôm sau, Khương Từ đến công ty đi làm, cô cả một buổi sáng liên tục thất thần, cơ hồ cách vài phút liền cầm lấy di động lên nhìn một cái, cô nhìn giao diện Wechat của Thẩm Thính Nam mà phát ngốc, vắt hết óc mà muốn tìm cớ gặp anh.Nhưng bọn cô tối hôm qua mới vừa gặp nhau, cô như vậy có phải sốt ruột quá mức không. Cô đang thất thần, bỗng nhiên nghe được Lưu Yến bảo Trương Trì đến Thẩm thị bên kia đưa một phần văn kiện, ánh mắt cô liền sáng lên, vội vàng nói: “Để tôi cho!”

Đồng nghiệp trong văn phòng tò mò mà nhìn cô, Lưu Yến cùng Trương Trì cũng thực kinh ngạc, Lưu Yến như gặp được quỷ, đi đến trước mặt Khương Từ, không xác định hỏi: “Cô xác định là cô đi?”

Sau khi Khương Từ cùng Thẩm Thính Nam tách ra, cô liền không còn có đi qua Thẩm thị, Lưu Yến cũng rất quan tâm cô, sợ cô thấy cảnh sinh tình, bình thường hội nghị pháp vụ cũng không dám bảo cô đi.

Bây giờ nghe thấy Khương Từ chủ động mở miệng nguyện ý đưa văn kiện qua đấy, Lưu Yến thập phần kinh ngạc, lại rất tò mò, trên dưới đánh giá Khương Từ nửa ngày, cuối cùng không nhịn được bò trên bàn Khương Từ, bát quái mà nhỏ giọng hỏi: “Đêm đó Thẩm tổng tới đón cô, hai người các cô có phải đã nối lại tình xưa không?”

Khương Từ nói: “Không có, anh suy nghĩ nhiều.”

Cô lấy văn kiện trong tay Lưu Yến, mở ra nhìn nhìn, hỏi: “Là đưa cái này sao?”

Lưu Yến gật đầu, nói: “Cô giao cho Lâm Viễn là được, buổi chiều đi làm hẵng qua đấy.”

Khương Từ nghe vậy sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới Lâm Viễn đã xóa WeChat cô, anh ấy bây giờ phỏng chừng còn rất chán ghét cô, cũng không biết có đồng ý cùng cô nói chuyện không.

Buổi chiều 1 giờ rưỡi, Khương Từ liền lấy đồ ra cửa, bắt xe đến Thẩm thị, đến nơi vừa vặn là hai giờ. Cô cầm văn kiện đi vào đại sảnh, còn chưa gặp Lâm Viễn, đã gặp được Lục Thành đang muốn ra ngoài ở cửa thang máy.

Lục Thành nhìn thấy Khương Từ, câu môi cười nói: “Đây không phải là em gái Tiểu Từ sao? Sao em lại tới đây?”

Khương Từ từng gặp Lục Thành, biết anh là bạn Thẩm Thính Nam, cô nở một nụ cười nhạt, nói: “Em đưa một phần văn kiện pháp vụ lại đây.”

Lục Thành lúc này mới nhìn thấy văn kiện trong tay Khương Từ, anh duỗi tay qua lấy đi, nói: “Vậy đưa cho anh đi.”

Khương Từ không khỏi sửng sốt, theo bản năng nói: “Cái này phải đưa cho Lâm Viễn.”

Lục Thành nói: “Anh biết, anh sẽ đưa cho cậu ấy sau.”

Khương Từ không thể gặp Lâm Viễn, cũng có nghĩa không thể nhìn thấy Thẩm Thính Nam.

Cô không tự giác mà cắn môi dưới, Lục Thành thấy cô còn không đi, có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Em gái Tiểu Từ, còn có việc gì sao?”

Khương Từ nhìn Lục Thành, do dự trong chốc lát, vẫn là nhịn không được mở miệng, “Em muốn lên tầng gặp Thẩm Thính Nam một lát, em có chút việc muốn nói với anh ấy.”

Lục Thành chính là cao thủ tình trường, nhìn thấy khi Khương Từ nhắc tới Thẩm Thính Nam lỗ tai đều đỏ lên, anh hạ mi, phảng phất phát hiện ra bí mật gì đó.

Anh trong nháy mắt tính kế ở trong lòng, nhìn Khương Từ, bỗng nhiên cười một cái, nói: “Thẩm Thính Nam về Bắc Thành rồi, em có chuyện gì, nói với anh cũng thế, anh sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy.”

Khương Từ nghe vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn, nói: “Anh ấy về Bắc Thành rồi sao? Không phải nói thứ tư mới về sao?”

Lục Thành thấy bộ dáng sốt ruột này của Khương Từ, càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, anh cười nói: “Vốn là thứ tư trở về, nhưng mẹ cậu ấy tối hôm qua gọi điện thoại tới, bảo cậu ấy hôm nay về nhà một chuyến.”

Khương Từ hỏi: “Về làm cái gì ạ?”

Lục Thành cười nói: “Còn có thể làm cái gì, xem mắt đó. Em cũng biết mà, nhà cậu ấy vẫn luôn thúc giục, hơn nửa năm này cậu ấy cũng bị thúc giục đến phiền, phỏng chừng lần này sẽ quyết định luôn.”

Sắc mặt Khương Từ không khỏi trắng đi một ít, cô nhìn Lục Thành, hỏi: “Anh ấy đã có bạn gái rồi sao?”

Lục Thành nói: “Kia thật là không có, nhưng mà em cũng biết đấy, xem mắt mà, chuyện rất nhanh, chỉ cần cậu ta đồng ý, có lẽ ngày mai liền quyết định luôn.”

Khương Từ hồn bay phách lạc mà đi ra khỏi Thẩm thị, cô ngồi ở ven đường trong chốc lát, nhìn dòng xe trên đường rộn ràng nhốn nháo, trong đầu không ngừng hiện ra thân ảnh Thẩm Thính Nam.

Một lát sau, cô lấy hết can đảm đưa ra một quyết tâm rất lớn, cô lấy di động gọi cho Lưu Yến, nói: “Tôi xin nghỉ hai ngày, hai ngày này không đến công ty.”

“A?” Lưu Yến còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Khương Từ đã cúp điện thoại.

Buổi tối 7 giờ, Khương Từ đáp xuống sân bay Bắc Thành. Vừa xuống máy bay, cô liền lấy di động gửi Wechat cho Thẩm Thính Nam: Thẩm Thính Nam, anh bây giờ đang ở đâu? Em có lời muốn nói với anh, có tiện gặp mặt không?

Thẩm Thính Nam khi đó vừa vặn ở bên ngoài đi xã giao, anh đột ngột về Bắc Thành đương nhiên không phải vì xem mắt, nửa năm trước anh đã cùng mẹ nói rõ ràng, đừng lấy những việc này làm phiền anh, anh hôm đó lạnh mặt nói rõ ràng trước mặt cả nhà, sự thật chứng minh mặt lạnh rất hữu dụng, mẹ anh lần này rốt cuộc cũng chịu thôi.

Sáng nay về đây là bởi vì công ty đột nhiên có chút việc gấp cần anh trở về xử lý, buổi chiều mới xong xuôi, bây giờ vừa mới ra ngoài xã giao. Anh nhìn thấy Wechat Khương Từ gửi tới, ngồi ở ghế dựa gửi lại tin nhắn cho cô: Anh giờ đang ở Bắc Thành, có chuyện gì chờ anh về Dung Thành tìm em.

Khương Từ: Em bây giờ đang ở Bắc Thành.

Qua một giây, lại gửi thêm một tin: Thẩm Thính Nam, em giờ muốn gặp anh luôn.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm tin nhắn Khương Từ gửi tới, qua vài giây, hỏi cô: Em ở chỗ nào? Anh qua đón em.

Nửa giờ sau, Thẩm Thính Nam lái xe đến sân bay đón Khương Từ. Khương Từ lúc ấy ngồi ở công viên cách sân bay không xa, mùa hè muỗi nhiều, cô ngồi ở băng ghế dài, trên đùi bị muỗi cắn mấy nốt.

Đợi trong chốc lát, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường, cô nhìn chằm chằm chiếc xe kia, thấy Thẩm Thính Nam từ trong xe xuống, cô theo bản năng từ trên ghế đứng lên.Thẩm Thính Nam ở trong xe đã thấy được Khương Từ, anh xuống xe, lập tức đi qua chỗ Khương Từ.

Ánh mắt anh rơi xuống trên người cô, nhìn ra được cô tối nay cũng trang điểm tỉ mỉ, mặc một cái váy thắt eo đến đầu gối màu đen, đi giày cao gót, tóc dai uốn quăn, trên tai vẫn đeo đôi hoa tai ngọc trai mà anh đưa.

Anh nhìn Khương Từ thật sau, nhìn vào đôi mắt cô, không nói lời nào mà cùng cô đối diện.

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, lấy hết can đảm, mở miệng nói: “Thẩm Thính Nam, kỳ thật em vẫn luôn thích anh, lúc trước từ chối là vì liên quan tới người nhà anh, em từ nhỏ đã như con đà điểu, biết mình không phải người cùng một thế giới với anh, cho nên vẫn luôn muốn trốn tránh, cũng không dám cùng anh ở bên nhau. Nhưng anh luôn không nói một tiếng mà xuất hiện ở trước mặt em, một lần lại một lần làm em đắm chìm, lần trước em nhẫn tâm nói lời từ chối là vì muốn để chúng ta không có cơ hội quay đầu lại.”

“Nhưng vận mệnh vẫn cứ an bài để chúng ta tương ngộ, qua lâu như vậy, em không chỉ không quên được anh, ngược lại mỗi lần nhìn thấy anh đều càng ngày càng yêu.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Thẩm Thính Nam, em tới gặp anh, là muốn hỏi anh một câu, anh còn nguyện ý cùng em ở bên nhau không?”

Cô nói xong, khẩn trương mà nhìn Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, nhưng anh cũng chỉ nhìn như vậy, thật lâu cũng không có trả lời. Đôi mắt Khương Từ cũng không dám chớp mà nhìn Thẩm Thính Nam, nhưng sau một lúc chờ đợi, tim cô từng chút từng chút mà lạnh đi. Cô sợ mình sẽ khóc, cố gắng cười thật tươi, nói: “Nếu anh không muốn cũng không sao, em ——”

Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Thính Nam cúi đầu hôn lấp mất. Tay anh giữ ở cổ cô, đôi môi ấm áp dán trên môi cô thật lâu, qua một lúc lâu, anh giương mắt nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy có hình ảnh cô phản chiếu, thấp giọng nói: “Khương Từ, chờ em đã lâu.”

Đường từ sân bay về đến nhà Thẩm Thính Nam gần một tiếng, Khương Từ vừa nãy thổ lộ chỉ muốn đem hết lời trong lòng nói ra, không nghĩ gì khác, giờ phút này ngồi ở trong xe mới bỗng nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, làm bộ không quá để ý mà ngắm phong cảnh.

Thẩm Thính Nam lái xe, bị bộ dáng này của Khương Từ chọc cười, trêu “Nhìn cái gì thế?”

Khương Từ trả lời nói: “Ngắm phong cảnh, em đã lâu không có tới Bắc Thành, đèn đường bên này hình như đã thay đổi.”

Thẩm Thính Nam nói: “Đợt trước bên này xây dựng thành phố, quy hoạch lại lần nữa.”

Khương Từ quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Sao anh lại biết?”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh của Lâm Vui Vẻ nhận thầu hạng mục chính phủ, lần trước ở bữa tiệc gặp được, nghe cậu ấy nhắc tới vài câu.”

Khương Từ nghe vậy “Ác” một tiếng. Cô còn nhớ rõ Lâm Vui Vẻ, rất nhiều năm về trước, cô ở tiệm cơm Tây làm nhân viên phục vụ, gặp được Thẩm Thính Nam cùng Lâm Vui Vẻ tới ăn cơm, khi đó cô cùng Thẩm Thính Nam còn chưa thân thiết, Thẩm Thính Nam giúp cô mua một chai rượu, kiếm lời được 3000 tệ trích phần trăm. Lần trước tới Bắc Thành làm phù dâu cho Bùi Hân, khi ở gara cũng gặp được Thẩm Thính Nam cùng Lâm Vui Vẻ.

Cô biết Thẩm Thính Nam cùng Lâm Vui Vẻ hẳn là không có gì, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Buổi tối 8 giờ rưỡi, xe rốt cuộc cũng về tới nội thành, Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ tới đây cái gì cũng không mang theo nên lái xe đến trung tâm thương mại, nói: “Nhìn xem thiếu cái gì, chốc nữa đi mua.”

Khương Từ đi gấp, quần áo lẫn đồ dùng sinh hoạt tất cả đều không mang, xác thật cần đi mua một chút.Thẩm Thính Nam đem xe dừng ở chỗ đỗ xe ven đường, mới vừa tắt xe, di động bỗng nhiên có cuộc gọi đến.

Anh một bên rút chìa khóa xe, một bên nhận điện thoại, trong xe an tĩnh, tiếng thư kí từ đầu kia truyền đến, dè dặt dò hỏi: “Thẩm tổng, phó tổng Hoà với Đường tổng còn đang ở bên này đợi, ngài khi nào tới đây?”

Thẩm Thính Nam tối nay xác thật có tiệc xã giao, nhưng Khương Từ đột nhiên tới tìm anh nên anh rời tiệc trước, anh lạnh nhạt nói: “Tôi tối nay không tới, bảo phó tổng Hoà với Đường tổng ăn ngon uống say, tính vào tiền của tôi.”

Thư kí đáp lời: “Vâng.”

Cúp điện thoại, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nghi hoặc hỏi: “Anh tối nay có xã giao sao? Không phải đi xem mắt sao?”

Thẩm Thính Nam nghe vậy, trong mắt cũng lộ ra vài phần nghi hoặc, nhìn về phía Khương Từ, “Ai nói với em là anh đi xem mắt?”

Khương Từ không khỏi sửng sốt, lúc này mới ý thức được Lục Thành lừa mình.

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, phản ứng lại, trong mắt không khỏi xẹt qua ý cười, nói: “Cho nên em tưởng anh đi xem mắt nên mới gấp gáp chạy đến tìm anh như vậy?”

Khương Từ tức khắc có chút thẹn thùng, hai bên tai hơi phiếm hồng, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam không nói lời nào.

Thẩm Thính Nam thấy bộ dáng này của Khương Từ rất đáng yêu, duỗi tay kéo tay cô, đôi mắt mang theo ý cười, hỏi cô, “Cho nên ai nói với em anh đi xem mắt?”

Khương Từ có chút không cao hứng mà cáo trạng: “Bạn anh ý.”

“Bạn anh?” Thẩm Thính Nam dừng một chút mới nhớ ra “Lục Thành?”

Khương Từ cũng không biết tên bạn Thẩm Thính Nam là gì, nói: “Chính là người đi cùng anh đêm đó ở quán bar Tân Tú ý.”

Thẩm Thính Nam cười nói: “Chính là Lục Thành.”

Anh thuận tay ấn nút mở đai an toàn cho Khương Từ nói: “Lời từ trong miệng cậu ta nói ra mà em cũng tin.”

Khương Từ nói: “Em cũng đâu có biết bạn anh, em đâu biết được anh ấy gạt em.”

Thẩm Thính Nam giúp Khương Từ bỏ đai an toàn, ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi một câu, “Cho nên nếu không phải Lục Thành lừa em thì tối nay em cũng không có tới đây?”

Khương Từ nhẹ nhàng mà cắn môi dưới, nhìn Thẩm Thính Nam, chần chờ trong chốc lát, sau đó thành thật mà nói: “Có lẽ sớm muộn gì vẫn sẽ tới tìm anh, nhưng chắc sẽ không nhanh như thế.”

Cô biết được tâm ý của mình, cũng xác nhận bản thân rất để ý Thẩm Thính Nam, nhưng nếu không phải Lục Thành ép cô một phen, cô hẳn là không có nhanh lấy hết can đảm như vậy.

Từ đêm ở trên cao tốc đó, vào khoảnh khắc mà Thẩm Thính Nam tới đón cô, cô liền xác nhận bản thân không muốn mất đi Thẩm Thính Nam, nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều cân nhắc. Thẳng đến khi Lục Thành lừa cô Thẩm Thính Nam về xem mắt, hơn nữa khả năng sẽ nhanh chóng quyết định tiến tới, cô mới hoàn toàn luống cuống, không màng tất cả mà chạy tới Bắc Thành tìm anh.