Lưu Yến phát hiện Khương Từ gần đây mỗi ngày đều tan làm sớm, mới đầu còn tưởng rằng cô là đi ra ngoài gặp khách hàng, kết quả phát hiện cô gần đây cũng không nhận vụ nào mới.
Có một buổi chiều, Lưu Yến bưng cái ly ra ngoài pha cà phê, vừa lúc gặp được Khương Từ lại đang dọn dẹp đồ về sớm.
Anh đi qua, nhẹ nhàng gõ bàn Khương Từ, Khương Từ đang cho laptop vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Lưu Yến một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lưu Yến giơ tay chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, nhỏ giọng nói: “Tiểu Từ, tôi nói cô gần đây tan ca ngày càng sớm, bây giờ mới bốn giờ, lại chuẩn bị đi rồi?”
Khương Từ giải thích nói: “Công việc tôi đều làm xong, cái chưa xong tôi cũng mang theo, buổi tối về tăng ca.”
Lưu Yến cúi người xuống, ghé trước mặt Khương Từ, nhỏ giọng nói: “Không phải, cô xem cô này gần đây mỗi ngày 3, 4 giờ đã tan làm, lại không phải đi ra ngoài gặp khách hàng, mọi người đều nhìn ở trong mắt, về sau học theo, tôi thân là ông chủ này sao có thể quản được a.”
Khương Từ nhìn mọi người ngồi trong văn phòng, liếc một cái là có thể nhìn thấy hết tới cuối phòng, sau đó lại nhìn về phía Lưu Yến, nói: “Văn phòng chúng ta chỉ có vài người, hơn nữa làm việc hoàn toàn dựa vào tự giác, nào cần anh quản.”
Lưu Yến: “……”
Khương Từ đành phải thẳng thắn, nói: “Là như thế này, bạn tôi gần đây không phải nằm viện sao, dạ dày anh ấy không tốt lắm,không ăn được đồ ăn bên ngoài, cho nên tôi gần đây muốn về sớm một chút nấu đồ ăn cho anh ấy.”
Lưu Yến nghe vậy nhíu nhíu mày, châm chọc nói: “Bạn của cô là thần tiên chốn nào a? Còn không ăn được đồ ăn bên ngoài? Hoàng đế còn chưa bắt bẻ thì thôi.”
Khương Từ hướng Lưu Yến vẫy tay, ý bảo anh đưa lỗ tai lại đây.
Lưu Yến cúi người, nhìn Khương Từ trước mặt, Khương Từ nhỏ giọng nói: “Là Thẩm Thính Nam, anh ấy mới vừa làm giải phẫu viêm ruột thừa.”
Lưu Yến nghe vậy đôi mắt tức khắc trợn to, thái độ lập tức quay ngoắt 180°, nói: “Vậy cô còn không mau đi! Cô sớm nói là Thẩm tổng a! Chúng ta áo cơm cha mẹ, đừng nói mỗi ngày tan làm lúc một hai cái giờ, cô chính là 24 giờ ở bệnh viện chăm sóc cũng không có vấn đề gì!”
Khương Từ mỉm cười, thu dọn đồ để buổi tối tăng ca, xách theo túi đứng dậy, cùng Lưu Yến nói: “Tôi đi được rồi sao?”
“Đi đi đi, chạy nhanh đi.” Lại hỏi: “Muốn tôi lái xe đưa cô đi không?”
Khương Từ vác túi đi ra ngoài, nói: “Không cần, ta bắt xe qua.”
Gần bệnh viện nhân dân vừa lúc có một cái chợ lớn bán thức ăn, Khương Từ mỗi ngày trước khi đến bệnh viện đều sẽ đi chợ bán thức ăn mua chút rau quả tươi cùng thịt trước.
Cô hôm nay tan làm đến sớm, lúc đến phòng bệnh Thẩm Thính Nam, còn chưa đến 5 giờ.
Đẩy cửa đi vào, vừa lúc nghe thấy Thẩm Thính Nam đang gọi điện thoại.
Thẩm Thính Nam ngồi ở trên giường, trên đùi còn đặt laptop, anh một bên nghe điện thoại, một bên ngón tay còn ở trên bàn phím gõ chữ, nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Từ.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đang gọi điện thoại, rất hiểu chuyện mà không có lên tiếng, cô nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, đi đến mép giường, đem túi của cô để lên trên ghế, sau đó liền đi đến bên cửa sổ, đem rau quả cô mua từ trong túi lấy ra, để lên trên bàn.
Cô là mấy ngày hôm trước mới từ chỗ Lâm Viễn biết, Thẩm Thính Nam từ nhỏ chính là dạ dày thuỷ tinh có tiếng, ăn cái gì hơi không chú ý liền sẽ dễ dàng bị viêm dạ dày, cho nên anh cơ hồ rất ít ăn ở bên ngoài, cho dù có khi vì xã giao bên ngoài cũng cơ hồ ăn rất ít.
Cô nghe Lâm Viễn nói vậy, bỗng nhiên lại nhớ tới hồi đại học năm hai ấy, cô từ quê mang thịt gà thịt vịt cùng lạp xưởng rất nặng đến Bắc Thành, đem đưa cho Thẩm Thính Nam, bị mẹ anh ghét bỏ, bắt cô mang toàn bộ đi, cảnh tượng rất chật vật.
Cho dù hiện tại biết, Thẩm Thính Nam có thể là thật sự không ăn được vài thứ kia, nhưng nhớ lại lúc đó chật vật như vậy, vẫn rất khó để quên chuyện này.
Cho nên bởi vì chuyện này, mỗi khi cô cùng Thẩm Thính Nam thân thiết hơn một chút, cô đều sẽ nhắc nhở chính mình, cô cùng Thẩm Thính Nam vĩnh viễn không cùng một thế giới, bọn họ không thể là anh em, cũng không có khả năng phát sinh chuyện khác.
Bởi vì Thẩm Thính Nam dạ dày thuỷ tinh kén ăn này, Khương Từ cố ý mua một cái nồi hầm đặt ở bệnh viện, mỗi ngày tan ca sớm đi chợ mua nguyên liệu tươi ngon nhất, bảo ông chủ giúp cô xử lý sạch, mang đến bệnh viện chỉ cần dùng nước trong rửa sạch lại mấy lần, là có thể bỏ vào nồi hầm nấu.
Món tối nay cô muốn nấu chính là cháo cá lát, Khương Từ đã dặn ông chủ giúp cô đem cá chặt thành từng khúc, cô từ trong túi lấy ra, cho vào trong chén, dùng nước sạch rửa sạch mấy lần, sau đó liền chuẩn bị băm gừng ướp cho bớt tanh.
Cô lấy ra một cái thớt nhỏ, đứng ở trước cái bàn trước cửa sổ, cúi đầu dùng con dao gọt hoa quả nhỏ cắt mấy lát gừng đã rửa sạch.
Khi đó Thẩm Thính Nam còn đang nói chuyện với mẹ, bởi vì trong phòng bệnh an tĩnh, Khương Từ kỳ thật đã sớm nghe ra đầu kia là tiếng mẹ của anh. Cô không tự giác mà thở chậm lại, sợ để cho mẹ Thẩm Thính Nam biết cô đang ở chỗ này, nhưng Trình Tĩnh Nhàn ở đầu kia điện thoại vẫn cứ thực tức giận, nói: “Nếu không phải chú con quay về nói cho mẹ biết, mẹ cư nhiên cũng không biết con nằm viện! Từ Dung Thành bay về cũng chỉ mất hai tiếng, ai bảo con làm phẫu thuật ở cái bệnh viện địa phương nhỏ thế? Đến tột cùng là con nghĩ gì chứ?!”
Khương Từ chú ý nghe Trình Tĩnh Nhàn nói, dao gọt hoa quả không cẩn thận cứa vào tay, một vết cắt rất sau, máu tươi nháy mắt trào ra.
Cô đau đến lập tức tỉnh táo lại, không tự giác mà nhíu mày, nâng tay dùng môi ngậm lấy.
Miệng vết thương lại xót lại đau, nhưng cô từ đầu tới đuôi không phát ra âm thanh, chỉ là vẫn cứ đứng ở phía trước cửa sổ, như là chuyện gì cũng không có.
Thẩm Thính Nam đối với mẹ anh đã có chút mất đi kiên nhẫn, hơi hơi nhíu mày, nói: “Bệnh viện lớn của tỉnh mà trong mắt mẹ lại là cái bệnh viện nhỏ? Huống chi con chỉ cắt bỏ viêm ruột thừa, ngồi máy bay về Bắc Thành làm phẫu thuật, con sợ con chết ở trên đường, còn phải làm phiền mẹ tới nhặt xác cho con.”
Trình Tĩnh Nhàn ở đầu kia nhíu mày, hỏi: “Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy?”
Thẩm Thính Nam nói: “Đã giải phẫu cắt bỏ, không có việc gì.”
Trình Tĩnh Nhàn lại thập phần không yên tâm, ở bên kia không ngừng nói: “Không được, mấy cái bệnh viện địa phương nhỏ thế mẹ không yên tâm,mẹ bây giờ lập tức tới đó,con bảo Lâm Viễn thu dọn đồ đạc giúp con, mẹ lập tức qua đấy đưa con về Bắc Thành kiểm tra.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy không khỏi nhíu mày, “Mẹ có thể đừng nghĩ phải làm gì là làm luôn được không, con đã giải phẫu xong rồi, có cái gì không yên tâm?”
Trình Tĩnh Nhàn nói: “ Lưu ý khôi phục sau phẫu thuật cũng rất quan trọng, con ở cái bệnh viện nhỏ đấy vạn nhất không hồi phục tốt thì làm sao bây giờ? Hơn nữa con vốn dĩ dạ dày đã không tốt, hiện tại lại làm giải phẫu, ở bên đấy lại ăn hỏng thì làm sao bây giờ? Quay về trong nhà có mấy chuyện gia dinh dưỡng, lại có thể thay đổi thực đơn những món con thích, dinh dưỡng đầy đủ, cơ thể mới hồi phục tốt được.”
Thẩm Thính Nam đã có chút phiền, nói: “Tóm lại mẹ đừng tới đây, con bên này còn có việc, không thể về được Bắc Thành.”
Anh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, đã mất đi nhẫn nại để cùng mẹ chu toàn.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy Khương Từ còn đứng ở bên cửa sổ thái đồ, hỏi: “Em hôm nay sao lại tới sớm như vậy?”
Khương Từ đem gừng băm bỏ vào bát đựng mấy khúc cá, dùng đũa đảo một chút, nói: “Hôm nay không bận, em liền tới đây sớm một chút.”
Cô đem cá đi ướp, liền đem gạo đã rửa sạch bỏ vào nồi hầm, cắm điện, ấn nút nấu cháo, sau đó lấy màng bọc bọc lấy cá ướp, tạm thời bỏ vào tủ lạnh, tránh để ở bên ngoài dính vi khuẩn. Sau khi làm xong mới đi trở về đến mép giường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam còn dặn anh, nói: “Còn có hai bình nước, quải xong vừa lúc có thể ăn cơm chiều.”
Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nắm lấy chỗ mép giường, nói: “Ngồi.”
Khương Từ khẽ cười, ngồi lên ghế chỗ mép giường. Cô nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam trong chốc lát, bỗng nhiên cười cười, không nhịn được nói: “Thẩm Thính Nam, nếu là em nấu cơm để anh ăn hỏng rồi, mẹ anh có gϊếŧ chết em không?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy sửng sốt, nhìn cô, “Nghe thấy được?”
Khương Từ khẽ cười, gật đầu.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, chân thành mà nói: “Thẩm Thính Nam, em cảm thấy anh nếu không vẫn là về Bắc Thành đi, điều kiện chữa bệnh của Dung Thành xác thật không tốt như của Bắc Thành, anh ở bên này nếu là thật sự xảy ra vấn đề gì, em có một trăm cái mạng cũng đền không nổi.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy không khỏi nhíu mày, anh nhìn Khương Từ, nói: “Em thì liên quan gì?”
Khương Từ nói: “Dù sao cũng là em đưa anh đến cái bệnh viện này. Kỳ thật em lúc ấy hẳn là nên gọi điện cho người nhà anh trước, không nên tự quyết định như vậy.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Đầu óc em lúc nào lại không tỉnh táo giống mẹ anh vậy? Cái loại tình huống này lúc ấy em không đưa anh tới bệnh viện, chẳng lẽ thật sự muốn để anh ngồi máy bay về Bắc Thành?”
Khương Từ không khỏi cắn môi dưới, không lên tiếng nữa. Thẩm Thính Nam biết Khương Từ là bị mẹ anh ảnh hưởng, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau một lúc lâu mới lại lên tiếng, “Mẹ anh chính là có bệnh mẫn cảm, em đừng nghe bà ấy nói linh tinh biết chưa?”
Khương Từ nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, gật gật đầu, không nói cái gì nữa.
Nồi hầm thoát nước, ở trong phòng bệnh an tĩnh phát ra tiếng ục ục, Khương Từ ngồi ở mép giường một lát, thấy Thẩm Thính Nam lại tiếp tục làm việc, liền không lên tiếng quấy rầy anh nữa. Cô cũng lấy máy tính của mình từ trong túi ra, đặt ở mép giường, tiếp tục chuẩn bị tài liệu cho phiên toà cuối tuần phải dùng đến.
Tay cô đặt trên bàn phím, ngón trỏ tay trái bởi vì đau đớn mà không tự giác cụp lại, Thẩm Thính Nam nghe thấy tiếng Khương Từ đánh chữ, không tự giác mà ngẩng đầu nhìn cô.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ngón trỏ tay trái của cô có một vết cắt rất dài, anh gắt gao mà nhăn mày lại, trực tiếp duỗi tay kéo lấy tay trái Khương Từ.
Khương Từ đang chuyên tâm đánh chữ, tay trái bỗng nhiên bị Thẩm Thính Nam kéo qua, cô hoảng sợ, ngẩng đầu liền nhìn thấy là Thẩm Thính Nam lôi kéo tay cô, cau mày nhìn chằm chằm vết thương trên ngón trỏ.
Cô lúc này mới phản ứng lại, theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay của Thẩm Thính Nam, nhưng Thẩm Thính Nam giữ tay cô không buông, giương mắt nhìn về phía cô, ánh mắt có chút trầm, “Vừa mới bị thương sao?”
Khương Từ “Ân” một tiếng, nói: “Vừa nãy thái đồ không cẩn thận cắt trúng, không sao.”
Cô có thể cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay Thẩm Thính Nam, anh rõ ràng là nắm lấy tay cô, nhưng lại như tiến vào lòng cô.
Cô không thích loại tình cảm không thể khống chế này, tránh né mà đem tay cô từ trong tay Thẩm Thính Nam rút ra, nói: “Một cái vết thương nhỏ mà thôi, không có gì.”
Thẩm Thính Nam sắc mặt trầm xuống nhìn cô, ngữ khí cũng rõ ràng có chút không vui, “Ngón tay cắt lìa ra mới gọi là lớn sao?”
Khương Từ không khỏi ngốc một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Thẩm Thính Nam trực tiếp ấn chuông đầu giường, kêu bác sĩ lại đây giúp cô xử lý miệng vết thương. Miệng vết thương trên ngón tay Khương Từ vẫn có chút xót, bác sĩ xối povidone giúp cô khử trùng, cô đau đến sắc mặt đều trắng bệch, lại cũng chỉ gắt gao cắn răng, không phát ra một chút âm thanh nào.
Thẩm Thính Nam ở bên cạnh nhìn, hai mày nhíu chặt, sắc mặt tối tăm.
Qua một lúc, bác sĩ giúp Khương Từ băng lại, nói: “Gần đây ngàn vạn đừng chạm vào nước, phải cẩn thận không sẽ nhiễm trùng.”
Khương Từ nghe theo, nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Cô đứng dậy đi đưa bác sĩ ra cửa, Thẩm Thính Nam lúc này mới nhìn đến thùng rác bên cửa sổ, có mấy tờ khăn giấy nhuốm đầy máu.
Anh nhìn thật lâu, trong lòng thấy vô cùng áy náy. Trách anh vừa rồi chỉ lo cùng mẹ nói chuyện, không có chú ý tới ngón tay Khương Từ bị cắt trúng.
Khương Từ tiễn bác sĩ ra đến bên ngoài, trở lại mép giường, phát hiện sắc mặt Thẩm Thính Nam so với vừa rồi càng khó coi hơn.
Sắc mặt anh trầm xuống nhìn cô nửa ngày, rốt cuộc mở miệng, “Em còn có thể chịu đau rất giỏi, chảy nhiều máu như vậy từ đầu tới cuối không kêu một tiếng.”
Khương Từ nghe vậy sửng sốt một chút, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn đến thùng rác bên cạnh cửa sổ còn có mấy tờ khăn giấy cô vừa nãy bịt miệng vết thương.
Cô phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, trên mặt còn lộ ra tươi cười, nói: “Kỳ thật còn tốt, chỉ là chảy hơi nhiều máu thôi, kỳ thật một lát liền ngừng.”
Thẩm Thính Nam trầm mặc mà nhìn cô, qua thật lâu, rốt cuộc lần nữa mở miệng, “Về sau không cần nấu cơm cho anh, em đừng cả ngày nghe Lâm Viễn nói mấy chuyện linh tinh, dạ dày anh là không tốt lắm, nhưng không đến mức hoàn toàn không thể ăn đồ ăn bên ngoài, không cần em mua đồ ăn nấu cho anh.”
Khương Từ gật đầu, khẽ cười một chút, nói: “Được.”
Cô nghĩ thầm, cũng lại sẽ không có về sau.
Buổi tối 7 giờ, Trình Tĩnh Nhàn đến sân bay Dung Thành, vừa xuống máy bay liền gọi cho Thẩm Thính Nam, mở miệng liền hỏi: “Con thu dọn đồ xong chưa? Mẹ mới vừa xuống máy bay, hiện tại lập tức qua đấy, đêm nay liền về Bắc Thành.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy nhíu mày, nhịn không được có chút phát hoả, “Mẹ cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm sao?”
Khương Từ đang ngồi ở mép giường viết tài liệu, nghe thấy tiếng Trình Tĩnh Nhàn trong điện thoại, cô không khỏi hơi lo sợ. Cô biết mẹ Thẩm Thính Nam khẳng định sẽ qua tới, nhưng không nghĩ tới sẽ tới nhanh như vậy. Cô khép lại máy tính, bỏ vào trong túi, sau đó đứng dậy đi thu dọn mấy cái đồ bên cửa sổ.
Cô tìm một cái túi, đem nồi hầm cùng thớt, mấy thứ này bỏ vào, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ bận rộn, không tự giác mà nhăn lại giữa mày.
Mẹ còn ở trong điện thoại không ngừng nói, anh bỗng dưng cảm thấy bực bội, nói: “Con có việc, cúp trước.”
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Phải đi sao?”
Khương Từ lúc này đã đem đồ vật thu dọn xong, cô xách theo đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, cười nói: “Đúng vậy, mẹ anh không phải tới đây sao? Có người chăm sóc anh, em cũng có thể về rồi.”
Thẩm Thính Nam không nói chuyện mà nhìn cô, một lát sau, rũ mắt nhìn đồ đạc cô xách theo trong tay, trầm mặc vài giây, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Mấy thứ này cũng muốn lấy đi?”
Khương Từ kỳ thật là sợ mẹ Thẩm Thính Nam nhìn thấy mấy thứ này, sẽ hỏi là ai đặt ở đây, cô không muốn mẹ anh biết cô ở chỗ này.
Nhưng cô cũng không muốn giải thích cho Thẩm Thính Nam ý trong lòng, vì thế chỉ thoải mái mà cười cười, nói: “Đương nhiên, mấy thứ này đều là em tốn tiền mua, đương nhiên muốn lấy lại đi.”
Thẩm Thính Nam trầm mặc mà nhìn chằm chằm cô, qua thật lâu, nói: “Anh bảo Lâm Viễn đưa em trở về.”
Khương Từ nói: “Không cần, em xuống lầu bắt xe là được, thực nhanh liền đến.”
Nàng nói xong liền xách túi trên ghế lên, cùng Thẩm Thính Nam nói: “Em đi đây.”
Thẩm Thính Nam nhìn bóng dáng Khương Từ, chờ cô đi xa, mới thu hồi ánh mắt, cầm lấy di động gọi Lâm Viễn.
Lâm Viễn vừa mới đến dưới tầng bệnh viện, nhận được điện thoại của Thẩm Thính Nam, vội vàng nói: “Thẩm tổng, tôi lên ngay bây giờ đây.”
Thẩm Thính Nam nói: “Khương Từ đang xuống dưới, cậu đưa em ấy về nhà.”