Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 28

Thẩm Thính Nam cuối cùng rốt cuộc vẫn là trở về Bắc Thành, gần đây bị mẹ làm phiền đến lười cùng bà tranh chấp, thứ hai bây giờ đã là gần cuối năm, Bắc Thành cũng có rất nhiều công việc chờ anh trở về xử lý.

Khương Từ biết Thẩm Thính Nam rời Dung Thành, buổi tối đó cô nằm ở trên giường không ngủ được, lúc xem vòng bạn bè nhìn thấy Lâm Viễn đăng một tấm ảnh, là một tấm ảnh tuyết rơi vào ban đêm, định vị là ở tổng bộ tập đoàn Thẩm thị. Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, nhịn không được nhắn lại: Về đến Bắc Thành rồi sao?

Không đến một lúc, Lâm Viễn liền trả lời cô: Đến rồi , đưa Thẩm tổng trở về nói hạng mục.

Khương Từ không biết chính mình khi đó suy nghĩ cái gì, nhịn không được hỏi một câu: Còn quay lại chứ?

Lâm Viễn đáp lại: Về! Tôi năm sau liền trở về, bất quá Thẩm tổng hẳn là không quay lại.

Khương Từ cuộn tròn trong ổ chăn, nhìn chằm chằm câu trả lời của Lâm Viễn thật lâu. Thẩm Thính Nam sẽ không quay lại Dung Thành, này rõ ràng là chuyện thực bình thường, nhưng cô không biết chính mình bị làm sao, trong lòng tự dưng cảm thấy có chút trống rỗng.

Tay cô chỉ đặt ở khung trả lời, một hồi lâu không biết nên lại nhắn cái gì.

Nhưng thật ra Lâm Viễn lại gửi cho cô một tin nhắn, ngữ khí cao hứng: Năm mới vui vẻ Tiểu Từ!

Khương Từ nhìn thấy Lâm Viễn chúc mừng năm mới, cuối cùng phục hồi lại tinh thần, khóe môi cũng không tự giác mà cong lên tươi cười, đáp lại nói: Năm mới vui vẻ anh Lâm Viễn ^_^

Khi đó Lâm Viễn đang bồi Thẩm Thính Nam ở bên ngoài xã giao, đã khuya, rượu vào, trên bàn mọi người đều thực thả lỏng. Thẩm Thính Nam từ Dung Thành trở về, gần đây hồn luôn không biết ở chỗ nào, bàn xong chuyện cũng không có tâm tình ngồi uống rượu, liền lười biếng mà dựa vào ghế, rũ mắt không biết là đnag thất thần hay là đang suy nghĩ chuyện gì.Chờ suy nghĩ anh đang trôi xa phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Viễn ngồi ở bên cạnh, mang tươi cười mà ở bên cạnh gửi WeChat.

Anh rũ mắt nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi một câu, “Bạn gái?”

Lâm Viễn phục hồi lại tinh thần, lập tức buông di động, nhìn Thẩm Thính Nam, vội vàng nói: “Không phải, là Tiểu Từ tiểu thư.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy nhíu nhíu mày, có chút không thể tin được mà nhìn Lâm Viễn, hỏi: “Cậu có Wechat của Khương Từ?”

Lâm Viễn nói: “Có a, đã có từ lâu rồi.”

Thẩm Thính Nam: “……”

Thẩm Thính Nam nghĩ đến Lâm Viễn vừa rồi tươi cười cùng Khương Từ nhắn WeChat, không nhịn xuống được hỏi một câu, “Hai người bọn cậu nhắn cái gì mà cao hứng như vậy?”

Lâm Viễn nói: “Không có gì, chính là tôi trên vòng bạn bè đăng một bức ảnh, Tiểu Từ tiểu thư hỏi tôi có phải về Bắc Thành rồi hay không.”

Anh cẩn thận quan sát biểu tình Thẩm Thính Nam, nghiền ngẫm không đoán được ý, vì thế thử thăm dò đưa di động ra, dò hỏi: “Ngài muốn nhìn không?”

Thẩm Thính Nam trầm mặc vài giây, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, nhận lấy di động Lâm Viễn, mở ra nhìn.

Anh nhìn thấy Khương Từ cùng Lâm Viễn gửi WeChat cư nhiên còn sẽ dùng mấy cái icon đáng yêu, không khỏi hạ mi, anh quen Khương Từ nhiều năm như vậy, còn chưa thấy cô ở trước mặt anh từng có lúc đáng yêu.

Ngực anh tự dưng nghẹn muốn chết, đem điện thoại trả cho Lâm Viễn.

Một lát sau, bỗng nhiên mở miệng, “ Đem Wechat của Khương Từ gửi cho tôi.”

Khương Từ không có nghĩ tới, cô sẽ gặp lại Thẩm Thính Nam nhanh như vậy.

Đêm đó là mùng bốn tết, cô ở thôn Liên Hương cùng bà nội ăn tết, bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của đương sự xin cô giúp đỡ.

Trong điện thoại, tiểu cô nương không ngừng mà khóc, trong thanh âm tràn ngập sợ hãi, “Chị Tiểu Từ, cứu mẹ em, ba muốn đánh chết mẹ.”

Trong nháy mắt kia, Khương Từ dường như về tới khi mình còn nhỏ, cô cũng đã từng sợ hãi như vậy, cô cầm lấy túi liền đi ra ngoài, bình tĩnh mà nói: “Hiểu Vân, tìm chỗ cũng em trai trốn đi, đừng sợ, chị lập tức qua.”

Cô một bên vội vàng đi ra ngoài, một bên gọi điện thoại báo nguy, gọi cho cảnh sát xong, cô mới thở ra một hơi.

Cô bắt xe từ thôn Liên Hương chạy về Dung Thành, lúc đi vào cục cảnh sát, đã hơn 10 giờ tối, cảnh sát trực ban còn đang trực, cô đi qua, nhìn thấy Lưu Phương cả mặt xanh tím, nói thẳng: “Không cần hoà giải đồng chí cảnh sát, đương sự của tôi đang khởi tố ly hôn, tôi là luật sư viện trợ cho cô ấy.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông uống say đến đỏ cả mặt bỗng đập bàn một cái, con mắt tức giận ngón tay chỏ cô, “Chính là cái con đàn bà này! Cả ngày xúi giục vợ của tôi cùng tôi ly hôn! Cô có tin ông đây còn đánh cả cô không!”

Ông ta nói thế nhưng thật sự nắm tay hướng về phía Khương Từ.

Cảnh sát một phen đem ông ta đẩy ra, quát: “Anh làm gì! Đây là Cục Cảnh Sát! Tin tôi lập tức nhốt anh lại không!”

Người đàn ông cắn chặt hàm răng, oán hận mà chỉ chỉ Khương Từ, uy hϊếp nói: “Cẩn thận với ông đây một chút.”

Người đàn ông đêm đó bởi vì báo lực gia đình bị tạm giam năm ngày, Khương Từ bởi vì đã chịu uy hϊếp người thân, rời đồn công an trực tiếp báo canh gác án trước.

Dẫn Lưu Phương từ cục cảnh sát ra ngoài, Khương Từ cùng cô nói: “Cô trước mang con về quê trốn một thời gian đi, phiên toà không thể mở nhanh như vậy, cô hiện tại không thể lại trở về, chờ ông ta từ cục cảnh sát ra tới khẳng định còn sẽ lại đánh cô.”

Lưu Phương lại chỉ khóc, nói: “Nhà tôi trọng nam khinh nữ, nào có chỗ cho tôi đặt chân.”

Khương Từ nhìn đối phương, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Như vậy đi, cô đêm nay về nhà thu dọn đồ trước, sau đó mang theo con tới nhà tôi ở, ông ta không biết tôi ở đâu, tạm thời hẳn là an toàn.”

Lưu Phương cảm kích mà nhìn Khương Từ, hỏi: “Có thể sao?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Có thể. Tôi ngày thường cùng bà nội ở, bất quá mấy ngày nay bà nội tôi về quê ăn tết, tôi để bà ở quê một thời gian, mọi người tạm thời ở tại nhà tôi, chỉ cần ngày thường không đến chỗ hay đi lại nhiều, ông ta trong khoảng thời gian ngắn hẳn là tìm không thấy. Chuyện về sau, chờ xong lại nói.”

Lưu Phương nhịn không được mà chảy nước mắt, nắm lấy tay Khương Từ, cảm kích mà nói: “Cảm ơn cô luật sư Khương.”

Khương Từ nói: “Không có việc gì.”

Cô đỡ Lưu Phương đến ven đường bắt xe, nói: “Tôi bây giờ cùng cô về thu dọn đồ đạc, sau đó đem hai chị em Hiểu Vân cùng nhau qua.”

“Được.”

Khương Từ bồi Lưu Phương về nhà thu thập đồ xong, lại ngồi xe trở lại tiểu khu của cô, đã gần rạng sáng.

Khi xe dừng lại, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy bên ngoài tiểu khu có một chiếc Maybach màu đen quen mắt đang dừng, mà bên cạnh Maybach nghiễm nhiên càng là một bóng người quen thuộc.

Khương Từ không nghĩ tới đêm nay sẽ gặp lại Thẩm Thính Nam, anh mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may tinh xảo, có chút nhàn tản mà dựa ở cửa xe, một tay đút ở túi quần, tay phải kẹp một điếu thuốc cháy còn một nửa, nhưng anh cũng không hút, chỉ là rũ mắt, dương như chỉ xem tàn thuốc cháy gϊếŧ thời gian. Tư thái thoạt nhìn như là đang đợi người, lại không biết có phải đang đợi cô hay không.

Khương Từ cách cửa sổ xe nhìn anh, có chút ngây người, lại có chút không rời được mắt.

Thẳng đến khi Thẩm Thính Nam tựa như rốt cuộc cảm giác được cô, anh ngẩng đầu, lập tức nhìn cô. Ánh mắt hai người trong đêm va phải nhau, ánh mắt nhìn đối phương đều như bất đồng dĩ vãng, ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ rất sâu, tựa như nhìn người yêu ngày đêm thương nhớ đã lâu chưa gặp, thật lâu cũng không có dời đi. Cuối cùng là Khương Từ tỉnh lại trước, cô bất động thanh sắc mà dời ánh mắt, mở cửa xe xuống xe, khom người đỡ cửa, kêu bên mấy bạn nhỏ bên trong, “Hiểu Vân Hiểu Hải, về đến nhà rồi.”

Hiểu Vân cùng Hiểu Hải ngoan ngoãn mà từ trên xe đi xuống, Hiểu Vân khẩn trương mà giữ chặt tay Khương Từ, nhút nhát sợ sệt mà nhìn khắp nơi, ngửa đầu nhỏ giọng hỏi Khương Từ, “Chị Tiểu Từ, đây là nhà của chị sao?”

Khương Từ cười nói: “Phải nha, nhà chị ở ngay bên trong, chúng ta lập tức liền đến.”

Cô dẫn Hiểu Vân ra phía sau, mở cốp xe, giúp họ đem đồ lấy ra.

Lưu Phương khập khiễng mà từ trước mặt đi tới, nói: “Để tôi để tôi, quá phiền cô rồi luật sư Khương”

Khương Từ nói: “Không có việc gì, để tôi.”

Cô gỡ hai rương hành lý nhẹ hơn xuống trước, lại lấy một cái cái rương to cuối cùng,cần cả hai tay, còn không đợi cô dùng sức, một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới, dễ như trở bàn tay liền giúp cô xách đi xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cũng cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Trả tiền chưa?”

Khương Từ lắc đầu.

Thẩm Thính Nam liếc nhìn cô một cái, sau đó từ túi quần lấy ra ví tiền, đi đến phía trước giúp các cô thanh toán tiền xe.

Tài xế đem xe lái đi rồi, Thẩm Thính Nam quay trở về đến trước mặt Khương Từ, nhìn thoáng qua người phụ nữ mặt mũi bầm dập bên cạnh cô, cùng hai đứa nhỏ nhút nhát sợ sệt bên cạnh, cuối cùng lại lần nữa nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Thẩm Thính Nam biết Khương Từ trừ bỏ mẹ cô cũng chỉ có bà nội cô, trong đời bây giờ đã không còn người thân nào khác, cho nên mấy người này không có khả năng là người thân của cô. Hơn nữa Tết nhất, một người phụ nữ tàn tật mặt mũi bầm dập mà dẫn dắt hai đứa nhỏ cùng Khương Từ trở về, tình huống này nghĩ thế nào đều không phải tình huống bình thường.Ánh mắt anh thật sâu mà nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, nói: “Lại đây nói.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam lập tức đi ra xa, chần chờ vài giây, cùng Lưu Phương nói: “Cô ở chỗ này chờ tôi một chút, cháu sẽ quay lại liền.”

Lưu Phương vội vàng gật đầu, nói: “Được, cô đi đi luật sư Khương, không có việc gì.”

Khương Từ đi theo Thẩm Thính Nam đi ra xa đến dưới một cái đèn đường, Thẩm Thính Nam đã ở nơi đó chờ cô, chờ cô đến gần, hỏi cô, “Tình huống như thế nào?”

Khương Từ cũng không gạt anh, đem chuyện kể cho Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nghe xong lại gắt gao nhíu mày, nhìn Khương Từ, nhịn không được nói cô, “Đầu óc em úng nước rồi đúng không? Em biết rỗ tên đàn ông kia là kẻ liều mạng, em còn dám đem cô ấy về ở trong nhà? Em là chê mình an toàn quá sao? Làm luật sư còn đem người về nuôi?”

Khương Từ cũng biết biện pháp của mình không phải thực chu toàn, nhưng ba mẹ con Lưu Phương tuyệt đối không thể quay về, nếu không chờ người đàn ông kia qua mấy ngày nữa được thả ra sẽ càng đem cô ấy đánh gần chết mới thôi.

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em biết chính mình đang làm cái gì, tên đàn ông kia không biết em ở chỗ nào, cho nên cô ấy ở lại chỗ em nơi này, chỉ cần không ra khỏi cửa, tạm thời chính là an toàn. Chờ một thời gian khai xong án, bản án ly hôn kết thúc liền không có việc gì.”

Thẩm Thính Nam mặc kệ Khương Từ nói cái gì, anh nhìn cô, nói: “Anh cho em hai lựa chọn, hoặc là mẹ con cô ấy ở chỗ này, hoặc là em theo anh đi, tóm lại em không thể ở cùng một chỗ với họ.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, một hồi lâu không nói chuyện.

Cô biết Thẩm Thính Nam là lo lắng cho cô, cô phân rõ tốt xấu, cho nên thực hiểu chuyện mà không có cùng anh khắc khẩu, chỉ là nhìn anh, nói: “Thẩm Thính Nam, em lúc trước cũng đã từng sống như thế này, em rất thông minh cũng hiểu được phải bảo vệ chính mình, anh không cần lo lắng cho em.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, qua chốc lát, nói: “Anh biết em thực thông minh, cũng biết em không cần bất luận kẻ nào, nhưng chuyện này anh không biết thì không nói, nếu anh đã biết liền không có khả năng mặc kệ.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam như vậy, cũng không hề kiên trì, thành tâm hỏi anh, “Vậy anh nói làm sao bây giờ?”

Thẩm Thính Nam liếc nhìn cô một cái, trầm mặc vài giây, nói: “Bảo họ lên xe.”

Ba mẹ con Lưu Phương cuối cùng vẫn là không có đến ở nhà Khương Từ, Thẩm Thính Nam tạm thời dẫn bọn họ đến một khách sạn có an ninh rất cao , không qua cổng an ninh, bất luận kẻ nào đều không thể tùy tiện vào.

Khương Từ đi vào tham quan một chút, tham quan xong phát hiện khách sạn này hoàn cảnh còn tốt hơn nhà cô nhiều, là một gian phòng lớn, bên trong thực rộng rãi, có ba cái phòng, còn có phòng khách để mấy đứa trẻ chơi đùa, ngày thường ăn cơm cũng có thể để lễ tân trực tiếp đưa lên, khách sạn còn có khu vui chơi cho mấy đứa nhỏ, ở bên trong không khác gì nghỉ phép.

Hiểu Vân Hiểu Hải rõ ràng thực thích nơi này, vào phòng liền hưng phấn mà chạy khắp nơi, Lưu Phương cũng biết nơi này tốt, nhưng cô là người lớn, càng biết nơi này đắt, cô đi đến trước mặt Khương Từ, nói: “Luật sư Khương, nơi này rất đắt đi? Nếu không tôi đi ra bên ngoài tìm chỗ ở đi, mấy ngày nay đã gây không ít phiền toái cho cô, thật sự không thể tiêu của cô nhiều.”

Hai bạn nhỏ nghe thấy mẹ nói, lập tức liền đeo cặp sách ngoan ngoãn mà đi đến bên cạnh mẹ.Hiểu Vân ngửa đầu nhìn Khương Từ, thực hiểu chuyện mà nói: “Chị Tiểu Từ, bọn em cùng mẹ đang ở chỗ nào cũng được, chỉ cần một cái phòng nhỏ nhỏ là đủ rồi, bọn em sẽ thực ngoan mà trốn ở trong phòng không ra khỏi cửa, sẽ không để ba tìm được.”

Khương Từ nhìn Hiểu Vân, như thấy được mình khi còn nhỏ, cô đau lòng mà xoa xoa đầu Hiểu Vân, nói: “Không sao, ở chỗ này đi.”

Lại dặn dò nói: “Em cùng em trai phải nghe lời mẹ, tuy rằng gần đây không đi học, nhưng cũng phải đọc sách chăm chỉ, chị có thời gian sẽ tới xem bọn em, sẽ kiểm tra bài tập của bọn em.” Hiểu Vân dùng sức gật đầu, mở to mắt hướng Khương Từ bảo đảm, “Chị Tiểu Từ yên tâm, em sẽ chăm chỉ học bài.”

Khương Từ vui mừng mà cười cười, xoa xoa đầu Hiểu Vân, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Phương, nói: “Tôi đi trước, bọn cô ở chỗ này cứ an tâm, không có chuyện gì tận lực không cần ra ngoài, có chuyện lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, chờ một thời gian bản án ly hôn kết thúc, ông ta cũng không dám xằng bậy.”

Lưu Phương gật gật đầu, nói: “Được, cảm ơn luật sư Khương.”

Khương Từ khẽ cười hạ, nói: “Không cần khách khí.”

Thu xếp cho mẹ con Lưu Phương xong, Khương Từ mới đi theo Thẩm Thính Nam rời khách sạn.

Vào thang máy, Khương Từ liền ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nghiêm túc mà nói: “Đêm nay cảm ơn anh, tiền khách sạn cứ để em trả, em sẽ chuyển cho anh.”

Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn cô, trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mở miệng, “Em lúc nào cũng phải tính rõ ràng với anh như thế sao?”

Khương Từ mỉm cười, nói: “Đương nhiên, làm anh em cũng cần phải rõ ràng.”

Nhưng Thẩm Thính Nam lại bỗng nhiên thực chán ghét hai chữ “anh em” này, anh nhìn Khương Từ, nói: “Ai là anh em với em.”