Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 26

Lúc này lại vừa lúc là giờ tan tầm, người trong công ty cũng ra về gần hết, Khương Từ đỡ Thẩm Thính Nam đi thang máy xuống lầu, đến cửa công ty, xe đặt đã chờ ở chỗ đó.

Khương Từ dìu Thẩm Thính Nam qua đi, đi đến cửa xe, mở cửa hàng ghế phía sau, sau đó đỡ Thẩm Thính Nam ngồi lên xe, đóng cửa lại liền lập tức cùng tài xế nói: “Đi bệnh viện nhân dân, phiền anh lái nhanh một chút.”

Tài xế đem xe khởi động, thực nhanh liền hoà vào dòng xe cộ.Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam che lại bụng, khom người ngồi trên ghế, cái trán đầy mồ hồ lạnh rơi thành từng hột từng hột, cô nhất thời không biết phải làm sao bây giờ, ngồi qua, theo bản năng duỗi tay ôm chặt lấy sau lưng Thẩm Thính Nam, một tay kia nắm chặt tay trái anh, nói: “Anh chịu một chút, thực nhanh liền đến bệnh viện.”

Thẩm Thính Nam xác thật đau đến cả người đều đổ mồ hôi lạnh, anh vô ý thức mà nắm lại tay Khương Từ, tựa như thật sự có thể nhận được sức mạnh từ trên người cô.

Khương Từ chặt chẽ ôm Thẩm Thính Nam, giống như dỗ một đứa trẻ, nói: “Em biết viêm ruột thừa cấp tính rất đau, em trước kia cũng từng bị, bất quá anh chịu đựng, đến bệnh viện thì tốt rồi.”

Thẩm Thính Nam có thể nghe thấy Khương Từ đang nói cái gì, nhưng anh đau đến não muốn nổ tung, căn bản nói không ra lời.

Rất nhanh liền tới bệnh viện, Khương Từ đỡ Thẩm Thính Nam vào đại sảnh, để anh ngồi lên ghế trên hành lang nghỉ ngơi, sau đó lập tức chạy đi tìm bác sĩ tới khám gấp.

Thẩm Thính Nam chịu đựng đau đớn ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là mồ hôi lạnh, tựa như tự động che chắn những người khác trong bệnh viện, trong ánh mắt chỉ nhìn thấy được hình ảnh Khương Từ chạy như bay đi tìm bác sĩ. Anh nhìn thấy Khương Từ đứng ở bên ngoài phòng khám cấp cứu nhanh chóng mà cùng bác sĩ nói cái gì, sau đó rất nhanh mấy cái bác sĩ bước nhanh lại phía anh.

Trước lúc mất đi ý thức, Thẩm Thính Nam còn nhìn thấy Khương Từ chạy đuổi theo giường bệnh, trước lúc anh bị đẩy vào phòng giải phẫu, Khương Từ bị bác sĩ ngăn lại, “Người nhà bệnh nhân không thể đi vào.”

Thời tiết tháng hai, Khương Từ cũng gấp đến độ mồ hôi chảy ra, cô còn lôi kéo tay Thẩm Thính Nam không buông, lo lắng hỏi bác sĩ, “Sẽ không có việc gì chứ?”

Thẩm Thính Nam lúc ấy rõ ràng rất đau, nhưng nhìn thấy bộ dáng Khương Từ mặt đầy lo lắng, cư nhiên không nhịn được cười, nói: “Em gấp cái gì, lại không chết được.”

Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam nói đến từ “Chết”, không khỏi nhíu mày, không cao hứng mà nhìn anh, “Anh lập tức phải vào phòng giải phẫu, có thể đừng nói mấy từ không may mắn như này không.”

Thẩm Thính Nam không nhịn được cười, cười đến bụng cũng bị kéo đau, nói: “Mê tín như vậy?” Anh nói câu này xong, đã bị bác sĩ đẩy vào phòng giải phẫu.

Khương Từ đi theo vài bước, bị bác sĩ ngăn ở bên ngoài, cô còn không có kịp nói thêm câu nữa, cửa phòng giải phẫu liền đóng lại.

Cô không khỏi nhíu mày, đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu, có chút lo lắng mà nhìn bên trong. Tuy rằng biết giải phẫu viêm ruột thừa chỉ là cái phẫu thuật nhỉ, nhưng dù sao cũng là phải vào phòng giải phẫu, cô vẫn là không khống chế được có chút lo lắng.

Cô ở bên ngoài đứng trong chốc lát, có hộ sĩ tới chỗ cô, hỏi: “Xin hỏi cô là em gái của ngài Thẩm Thính Nam sao?”

Khương Từ lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, trả lời nói: “Đúng vậy, là tôi.”

Hộ sĩ nói: “Cùng tôi lại đây làm thủ tục nhập viện đi.”

Thẩm Thính Nam giải phẫu cắt bỏ ruột thừa sau tám giờ mới tỉnh lại, khi đó đã là 3 giờ sáng, toàn bộ bệnh viện đều im ắng.

Anh mở to mắt, liền nhìn thấy Khương Từ ghé vào bên mép giường bệnh, nhắm mắt lại ngủ rồi. Anh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, cầm lòng không đậu mà duỗi tay ngoéo một cái trên mặt cô, Khương Từ mơ mơ màng màng tưởng muỗi cắn cô, theo bản năng giơ tay đập một chút.

Thẩm Thính Nam trong cổ họng không nhịn xuống được mà bật một tiếng cười, Khương Từ nghe thấy tiếng lúc này mới bỗng nhiên tỉnh lại, cô mở mắt ra, liền thấy Thẩm Thính Nam tỉnh,đôi mắt mang theo ý cười, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, cao hứng hỏi: “Anh tỉnh? Cảm giác thế nào?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô cười, nói: “Còn ổn đi, không có cảm giác gì.”

Khương Từ nghe vậy xả một hơi, nói: “Anh buổi chiều thật là làm em sợ muốn chết, em trước kia cũng từng bị viêm ruột thừa cấp tính, nhưng là không có nghiêm trọng như anh, đến bệnh viện lúc sau bác sĩ bảo em làm trị liệu bảo thủ.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, cười hỏi: “Cho nên sao?”

Khương Từ cười tủm tỉm, nói: “Cho nên em vẫn còn ruột thừa.”

Thẩm Thính Nam xuy mà cười ra một tiếng, nói: “Rất đắc ý sao? Cùng anh so cái này?”

Khương Từ cười, cô ghé sát vào Thẩm Thính Nam một chút, ánh mắt nhìn anh xinh đẹp thâm thuý, nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự không có việc gì sao? Muốn nói cho người nhà anh một tiếng không a?”

Thẩm Thính Nam nói: “Em cho rằng anh là đứa trẻ ba tuổi sao? Chuyện nhỏ như vậy cũng muốn nói cho người nhà?”

Khương Từ nói: “Rốt cuộc cũng là làm cái giải phẫu đấy.”

Thẩm Thính Nam nói: “Việc nhỏ.”

Lại hỏi: “Hỏi qua bác sĩ anh khi nào được xuất viện chưa?”

Khương Từ nói: “Bác sĩ nói phải quan sát ba đến bảy ngày, anh gần đây đều phải ở lại bệnh viện.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua hoàn cảnh phòng bệnh, một bộ dáng thực ghét bỏ cái bệnh viện này.

Khương Từ nhìn ra Thẩm Thính Nam suy nghĩ cái gì, nói: “Cái bệnh viện này đã là bệnh viện tốt nhất chỗ này rồi, hơn nữa em biết anh mắc bệnh kén cá, cố ý giúp anh đăng kí phòng bệnh riêng rồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi: “Có phòng bệnh vip không?”

Khương Từ lắc đầu, nghiêm túc mà nói: “Không có.”

Thẩm Thính Nam: “……”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam một bộ dáng phát bệnh sạch sẽ, không nhịn cười ra tiếng, hỏi: “Anh có cần đồ gì không? Em sáng sớm ngày mai đến khách sạn giúp anh lấy.”

Thẩm Thính Nam nói: “Giúp anh mang vài bộ quần áo để tắm rửa, còn có sạc, dao cạo râu, laptop.”

Khương Từ gật gật đầu, nhất nhất ghi nhớ, nói: “Được, em sáng mai liền đi.”

Sáng sớm hôm sau, Khương Từ liền đến khách sạn giúp Thẩm Thính Nam lấy đồ, giúp anh thu thập vài bộ quần áo tắm rửa, đem đồ sạc, dao cạo râu, laptop thu vào trong túi, ra cửa còn tranh thủ đi siêu thị, mua chút đồ dùng sinh hoạt, bắt xe trở lại bệnh viện, Lưu Yến bỗng nhiên gọi điện thoại tới cô, giải thích với cô là đương sự vụ pháp luật viện trợ ở văn phòng chờ cô.

Cô vội vàng nói: “Anh bảo cô ấy chờ tôi một lát, tôi lập tức quay lại.”

Cúp điện thoại, cô đang chuẩn bị giúp Thẩm Thính Nam đem đồ đi lên trước, vừa lúc ở cửa gặp được Lâm Viễn chạy tới, cô vội vàng gọi anh lại, “Anh Lâm Viễn!”

Lâm Viễn cũng là sáng sớm nay gọi điện cho Thẩm Thính Nam mới biết được anh ở bệnh viện, không chần chừ mà chạy qua đây, ở cửa gặp được Khương Từ, mới dừng lại, “Tiểu Từ tiểu thư.”

Khương Từ đi đến trước mặt anh, đem đồ xách trong tay giao cho Lâm Viễn, nói: “Anh Lâm Viễn, phiền anh đem mấy thứ này đưa cho Thẩm Thính Nam một chút, em có chút việc gấp phải về văn phòng luật một chuyến.”

Lâm Viễn nhận lấy đồ, gật đầu, nói: “Được, em vội thì đi đi.”

Khương Từ xoay người liền chuẩn bị đi, đi được hai bước lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò Lâm Viễn, nói: “Anh Lâm Viễn, Thẩm Thính Nam vừa mới làm giải phẫu xong, gần đây đều phải ăn thức ăn lỏng, đồ ăn nhất định phải thanh đạm một chút, ngàn vạn đừng cho anh ấy ăn đồ ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày.”

Lâm Viễn gật đầu, nói: “Được, anh nhớ rồi.”

Khương Từ nói: “Em đi trước đây, em bận xong liền tới đây.”

Khương Từ dặn dò rõ ràng, mới yên tâm bắt xe rời đi.

Lâm Viễn xách theo túi đồ đến phòng bệnh Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam đang ngồi dựa ở đầu giường xem di động, giương mắt nhìn đến Lâm Viễn xách theo đồ của anh đi lên, hỏi: “Như thế nào là cậu? Khương Từ đâu?”

Lâm Viễn nói: “Tiểu Từ tiểu thư tạm thời có việc quay về văn phòng luật, tôi vừa mới ở dưới lầu đυ.ng phải cô ấy, cô ấy liền đưa đồ cho tôi, bảo tôi đem lên cho ngài.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy, thuận miệng hỏi một câu, “Có nói bao giờ lại quay lại đây không?”

Lâm Viễn nói: “Nói là bận xong liền tới đây.”

Anh một bên nói, một bên giúp Thẩm Thính Nam đem đồ trong túi lấy ra tới, Thẩm Thính Nam nhận lấy laptop, khởi động máy chuẩn bị xử lý chút công việc.

Lâm Viễn nói: “Ngài như thế nào đột nhiên viêm ruột thừa? Có phải không thích ứng được với đồ ăn Dung Thành a?”

Thẩm Thính Nam có tiếng là dạ dày thuỷ tinh, cho nên anh ngày thường ăn đều phải thật sự chú ý, đồ ăn hơi dầu mỡ hay hơi cay liền dễ dàng bị bệnh dạ dày.

Thẩm Thính Nam ở trên máy tính xem văn kiện, nói: “Không biết, cũng có thể đi.”

Lâm Viễn nói: “Kia nếu không chờ ngài xuất viện liền về Bắc Thành trước đi, dù sao chuyện bên này cũng không bận lắm.”

Thẩm Thính Nam không biết vì sao bỗng nhiên nghĩ tới Khương Từ, anh trầm mặc một lúc không nói chuyện, qua thật lâu, mới đáp lại một câu, “Rồi nói sau.”

Khương Từ bận xong đến bệnh viện đã là buổi tối 7 giờ, cô mang theo bữa tối cho Thẩm Thính Nam, vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi ở đầu giường dùng laptop làm việc.

Cô đi qua, duỗi tay lấy laptop của Thẩm Thính Nam đi, để lên tủ đầu giường bên cạnh, nói: “Em làm ơn anh có giác ngộ của người bệnh chút đi, vừa mới làm giải phẫu xong, nghỉ ngơi một chút đi.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ đem máy tính anh làm việc lấy đi, anh nhìn cô, trong mắt như có như không mà hiện lên ti cười, hỏi: “Bận xong rồi?”

Khương Từ gật đầu, ngồi vào mép giường, một bên giúp Thẩm Thính Nam đem bàn ăn nâng lên, một bên nói: “Đúng vậy, buổi sáng quay về văn phòng gặp một đương sự, xử lý chút chuyện này.”

Cô đem bàn ăn đặt xong, lại đem bữa tối cô mang đến để trên bàn, một bên mở ra một bên nói: “Em mang theo cơm chiều cho anh.”

Hộp cơm mở ra, bên trong là một chén cháo gạo kê bí đỏ thơm ngào ngạt.

Thẩm Thính Nam nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày.Khương Từ đem vẻ mặt của anh nhìn ở trong mắt, cười nói: “Anh cũng đừng ghét bỏ, ai bảo anh vừa mới làm giải phẫu xong, gần đây chỉ có thể ăn cái này đó.”

Thẩm Thính Nam hôm nay ăn cháo đều ăn đến buồn nôn, cùng Khương Từ nói: “Có thể không ăn sao?”

“Không thể.” Khương Từ đem cháo đặt tới trước mặt anh, đem cái muỗng đưa tới trên tay anh.Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm xô trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là duỗi tay nhận lấy cái muỗng, bưng lên miễn cưỡng ăn một ít.

Anh vừa mới làm xong giải phẫu ăn uống thật sự cũng không tốt lắm, cho Khương Từ mặt mũi, miễn cưỡng ăn một ít liền nhịn không được bỏ xuống .Khương Từ thấy bộ dáng anh xác thật ăn đến vẻ mặt ăn mà không biết mùi vị gì, nhịn không được nói: “Anh thật sự thực kén ăn.”

“Không ăn thì thôi.” Cô đem chén Thẩm Thính Nam ăn qua lại gần, cầm lấy cái muỗng liền chính mình bắt đầu ăn, nói: “Không ăn em ăn, vừa lúc em còn chưa có ăn cơm chiều.”

Nàng ngồi ở mép giường, bưng hộp cơm ăn thật sự ngon.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, một lát sau, bỗng nhiên lên tiếng, “Khương Từ.”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn anh, “Cái gì?”

Thẩm Thính Nam thấy ánh mắt của cô thâm thúy, sau một lúc lâu, nói: “Anh đã ăn qua.”

Khương Từ nhất thời không phản ứng lại, nói: “Em biết a, em lại không chê anh.”

Cô không thích lãng phí đồ ăn, từ nhỏ ở trong nhà đều ăn cơm thừa canh cặn.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, nhất thời không lên tiếng nữa.Khương Từ cúi đầu lại tiếp tục ăn hai miếng, thẳng đến khi môi dán sát vào cái muỗng, mới bỗng nhiên hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Cô rốt cuộc hiểu được câu Thẩm Thính Nam vừa mới nói kia “Anh ăn qua” là có ý gì, cô bỗng nhiên trong nháy mắt hai tai nóng lên, sau đó cầm cái muỗng có chút không biết làm sao.Qua một lúc, cô bất động thanh sắc mà buông hộp cơm cùng cái muỗng, sau đó đậy cái nắp lên, bỏ vào trong túi.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, trong mắt cầm lòng không đậu mà hiện lên ý cười, trêu cô, “Sao không tiếp tục ăn?”

Khương Từ mặt cũng đỏ theo, không ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em ăn no rồi.”

Nói xong liền xách theo túi đứng dậy, xấu hổ mà đi ra phòng bệnh, “Em đem đi vứt.”