Bùi Hân trang điểm xong, một bên đem đồ trang điểm cất vào trong túi, một bên ngẩng đầu cùng Khương Từ nói: “Đúng rồi, buổi tối tớ liền không trở lại, Tư Tư hẳn là cũng không trở lại, cậu ấy thu dọn hành lý, phỏng chừng ăn xong cơm liền trực tiếp về nhà, cậu ra ngoài nhớ rõ đem chìa khóa mang theo.”
Khương Từ nhìn Bùi Hân, hỏi: “Cậu đêm nay cũng không trở lại sao? Vậy cậu ở chỗ nào?”
Bùi Hân hướng Khương Từ thần bí mà cười, lại nói: “Bạn trai tớ thuê khách sạn ở Nam Sơn nghỉ đường, tớ đêm nay ở bên ngoài.”
Khương Từ nghe vậy hiểu được, cô nhìn Bùi Hân, thực nghiêm túc mà nói: “Éc, vậy cậu phải chú ý an toàn nga.”
Bùi Hân khó được có chút ngượng ngùng, xách túi lên vác đến trên vai, đi đến trước mặt Khương Từ, cười nói: “Biết rồi, còn có cái gì muốn dặn dò sao? Tiểu vệ sĩ của kí túc xá chúng ta.”
Khương Từ nghiêm túc nói: “Nhớ phải bắt anh ấy mang bao.”
Bùi Hân cười vỗ vỗ túi, nói: “Yên tâm, tớ mua.”
Khương Từ hướng Bùi Hân giơ ngón tay cái lên, khen nói: “Giỏi quá.”
Bùi Hân không nhịn cười, giơ tay xoa xoa đầu Khương Từ, nói: “Được, tớ phải ra cửa, cậu mau dậy ăn cơm chiều.”
“Được, tớ một lát liền dậy.”
Bùi Hân đi rồi, Khương Từ ở trên giường lại nằm trong chốc lát.
Bên ngoài trời đã tối, trong ký túc xá một mảnh đen nhánh. Khương Từ nhìn trần nhà phát ngốc một lát, sau đó từ gối đầu phía dưới lấy ra di động, cô nhắn WeChat cho mẹ cô bé cô đã dạy, dò hỏi: “Chị Trương, Viện Viện gần đây nghỉ đi? Cuối kỳ kiểm tra được không?”
Tin nhắn gửi qua đi, một lát sau, đối phương trả lời cô bằng một cái tin nhắn giọng nói, nàng click mở nghe, thanh âm đối phương trong bóng đêm truyền đến, “Cảm ơn em a Tiểu Từ, Viện Viện năm nay kiểm tra cuối kỳ đến còn có thể, các môn đều có tăng lên, lần đầu vào trong danh sách hai mươi người.”
Khương Từ vội vàng cầm di động từ trên giường ngồi dậy, cũng phát một cái giọng nói, thử dò hỏi: “Kia Viện Viện gần đây còn muốn học bù không? Viện Viện hiện tại thành tích còn có thể tăng lên, toán học cùng địa lý lại học thêm một chút, hẳn là sẽ càng tốt.”
Đối phương thực mau trả lời lại đây, nói: “Chị với ba nó thương lượng qua, tạm thời không học, sợ học thêm lâu rồi đứa nhỏ này sinh tâm lý nghịch phản, nghỉ hè này trước để nó thả lỏng một chút, học kỳ sau lại xem xét.”
Khương Từ nghe vậy, có một chút mất mát, trả lời nói: “Tốt, kia Viện Viện khi nào muốn học bù, chị lúc nào liên hệ em cũng được.”
“Được.”
Buông di động, Khương Từ từ trên giường xuống dưới, ngồi vào bàn học, mở máy tính ở trang tìm việc trên mạng một lần nữa đăng bài tìm việc, theo thường lệ đăng thành tích thi đại học cùng thẻ chứng nhận sinh viên.
Bài đăng lên, cô một lúc lại load lại trang web, nhìn thấy vẫn luôn không có tin nhắn lại đây, đơn giản khép lại máy tính, trước đi ra ngoài ăn cơm. Trường học vừa mới thi xong, sân trường bên ngoài thực náo nhiệt, lại vừa lúc là giờ ăn cơm chiều, mọi nhà ăn đều rất đông.
Khương Từ trong túi moi mấy đồng tiền, dọc theo phố ăn vặt dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn là đi vào cửa hàng tiện lợi mua túi mì gói hai tệ rưỡi. Xách theo mì gói từ cửa hàng tiện lợi ra tới, Khương Từ nhịn không được có chút phát sầu, còn như vậy đi, cô thật sự muốn nghèo đến cơm đều ăn không nổi.
Cô về trường học , cô nhìn bên đường xem
có chỗ nào tuyển người, tốt xấu gì cũng muốn mua vé máy bay về Dung Thành trước.
Bất quá có thể là bởi vì các đại học đều nghỉ, mấy cửa hàng gần trường học cũng chuẩn bị đóng cửa nghỉ hè, cho nên cơ hồ không có cửa hàng nào sẽ phát thông báo tuyển dụng lúc này.
Thật vất vả mới nhìn thấy có quán cà phê bên ngoài dán thông báo tuyển dụng, kết quả đầy cõi lòng hy vọng mà chạy đi vào vừa hỏi, mới biết được thông báo tuyển dụng ngoài cửa là từ tháng trước, chỉ là ông chủ đã quên xé xuống. Từ quán cà phê đi ra, Khương Từ khó tránh khỏi có chút thất vọng, đang chuẩn bị quay lại ký túc xá tiếp tục tìm việc, trong túi di động bỗng nhiên vang lên. Cô một bên tiếp tục đi về trường học, một bên từ trong túi áo chống nắng lấy ra di động, kết quả nhìn thấy tên người gọi hiển thị, cô không khỏi dừng lại bước chân, vội vàng ấn xuống nghe.
Điện thoại kết nối, cô còn không có kịp mở miệng, thanh âm Thẩm Thính Nam liền truyền tới, nói: “Ngẩng đầu, nhìn đối diện.”
Khương Từ sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, hướng đối diện nhìn qua.
Đường cái đối diện có một chiếc xe đại G màu đen đang dừng, cô chưa thấy Thẩm Thính Nam lái qua chiếc xe này, nhưng cửa sổ xe đang mở ra, Thẩm Thính Nam ngồi ở trên ghế điều khiển, nhìn về phía cô.
Đại khái là thấy cô sững sờ, anh lên tiếng nói: “Đừng có thất thần, chạy nhanh lại đây, bên này không thể dừng xe.”
Khương Từ lúc này mới lấy lại tinh thần, thừa dịp còn có vài giây đèn xanh, vội vàng cúp điện thoại chạy tới đối diện.
Cô chạy đến chỗ Thẩm Thính Nam, vừa thấy anh liền nhịn không được lộ ra nụ cười, vui vẻ hỏi: “Anh như thế nào ở bên này?”
Thẩm Thính Nam nói: “Có việc ở gần đây, vừa vặn đi ngang qua.”
Thấy Khương Từ còn đứng ngốc ở bên xe, nói: “Trước lên xe.”
“Nga.” Khương Từ lúc này mới vòng qua đầu xe, đi đến ghế phụ bên cạnh, mở cửa xe ngồi lên xe.Thẩm Thính Nam đem xe một lần nữa khởi động, lúc này mới hỏi: “Còn chưa có nghỉ sao?” Anh thấy Thẩm Tình đều đã nghỉ ở trong nhà chơi non nửa tháng.
Khương Từ nói: “Ngày hôm qua vừa mới kiểm tra xong.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, ánh mắt không tự giác mà dừng ở trên cà vặt bên ngoài áo sơmi.
Đương nhiên không phải cái cô đưa kia, cô suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi: “Đúng rồi, cà vạt anh đeo qua chưa? Có thích hợp không?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy sửng sốt.
Anh gần đây bận quá, kỳ thật căn bản không có nhớ rõ chuyện này, nhưng cũng gật đầu, nói: “Đeo rồi, rất thích hợp, cảm ơn.”
Khương Từ nghe vậy, không tự giác mà cong lên tươi cười.
Thẩm Thính Nam hỏi: “Ăn cơm chiều chưa?”
Khương Từ nói: “Còn chưa có, em chuẩn bị về ký túc xá ăn.”
Thẩm Thính Nam rũ hạ mắt, nhìn thấy Khương Từ trong tay xách theo mì gói, hỏi: “Lại ăn cái này?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Lại nói: “Em rất thích ăn mì gói.”
Thẩm Thính Nam nói: “Cái loại đồ này có thể có cái gì dinh dưỡng.”
Anh không đưa Khương Từ về ký túc xá, đem xe chạy đến một tiệm cơm Tây gần đó, vào nhà ăn, tùy tiện chọn vị trí gần cửa sổ, đem menu đưa cho Khương Từ, nói: “Muốn ăn cái gì, tự mình gọi.”
Khương Từ sửng sốt, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Còn anh?”
Thẩm Thính Nam nói: “Ăn rồi, em chọn món mình thích là được.”
Khương Từ nghe vậy, thế mới biết Thẩm Thính Nam là đặc biệt mang cô tới ăn cơm.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy thực ấm áp, mở quyển menu nhìn nửa ngày, cuối cùng gọi một món đơn giản.
Thẩm Thính Nam đang dùng di động xem báo cáo công việc, nghe thấy Khương Từ chỉ gọi một phần đồ ăn, giơ tay từ trong tay cô lấy đi quyển menu, nói: “Em phải gọi món có dinh dưỡng.”
Anh mở quyển menu nhìn thoáng qua, giúp Khương Từ gọi thêm một phần bò bít tết.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thính Nam vẫn luôn ngồi ở đối diện dùng di động xem tin tức, Khương Từ rất sợ chậm trễ thời gian của anh, cho nên ăn có chút nhanh, thế cho nên lúc ăn bò bít tết có chút nghẹn, cô sợ phát ra âm thanh, nhanh chân bưng lên cái ly uống nước.
Nhưng càng nhanh càng sai, uống nước không cẩn thận dẫn tới cô bị sặc nước, khống chế không được mà kịch liệt ho khan.
Cô vội vàng che miệng lại quay đến một bên, thực nỗ lực mà muốn đem yết hầu ngứa áp chế xuống.Thẩm Thính Nam nghe thấy tiếng Khương Từ ho khan, ngẩng đầu mới phát hiện cô kìm ho đến nước mắt đều chảy ra.
Anh rút khăn giấy trên bàn đưa qua, nói: “Em ăn từ từ, anh không gấp.”
Lại hỏi: “Có ổn không? Muốn uống nước không?”
Khương Từ xua xua tay, cô thật sự không áp chế được yết hầu ho khan, vì thế chạy nhanh từ trên chỗ ngồi đứng dậy, chạy tới phòng vệ sinh.Khương Từ không biết chính là, tiệm cơm Tây này là nhà ăn xa hoa của hội viên, người tới nơi này ăn cơm đều là những người giàu có, cô vừa mới không cẩn thận bị nghẹn lại sặc đến không ít người hướng cô bên này nhìn.
Thẩm Thính Nam nhưng thật ra không để bụng ánh mắt người khác, bảo phục vụ giúp Khương Từ đem ly nước ấm lại đây. Anh đang định đi phòng vệ sinh nhìn xem, di động bỗng nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn tên hiển thị, nghe điện thoại.
Thanh âm của Trình Tĩnh Nhàn từ ống nghe truyền đến, ngữ khí có chút không vui, “Con lên trên lầu đi.”
Thẩm Thính Nam sửng sốt, ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn một cái.
Trình Tĩnh Nhàn đêm nay cùng Lâm Vui Vẻ ra ngoài ăn cơm, đang ngồi ở lầu hai vị trí cạnh lan can.Thẩm Thính Nam có chút ngoài ý muốn, đáp một tiếng, “Vâng.”
Anh lên lầu, đi đến bàn mẹ đang dùng cơm kia.
Lâm Vui Vẻ nở nụ cười, gọi một tiếng, “Tứ ca.”
Thẩm Thính Nam hơi gật đầu, kéo ra một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn về phía mẹ anh, khóe môi mang theo ý cười, nói: “Mẹ không phải không thích ở bên ngoài ăn cơm sao, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?”
Trình Tĩnh Nhàn không vui mà liếc anh một cái, nói: “Mẹ hôm nay nếu không ra ngoài, còn không biết con ngày thường đều chơi cùng với người phụ nữ không chút đứng đắn nào.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy ý cười trên mặt thu lại, thần sắc cũng có chút lạnh, nói: “Mẹ quá lời. Cái gì mà người phụ nữ không đứng đắn, một tiểu cô nương mà thôi.”
Trình Tĩnh Nhàn biết tính tình con trai mình, thấy anh lạnh sắc mặt, cũng biết không thể lại tiếp tục chọc anh, vì thế ngữ khí hoà hoãn, hỏi: “Vừa rồi tiểu cô nương kia là ai?”
Thẩm Thính Nam nói: “Khương Từ.Con gái Chu Vân.”
Trình Tĩnh Nhàn nghe vậy, mày không tự giác mà nhăn lại, nhịn không được nói: “Con đầu óc có phải bị úng nước không?Con từ khi nào lại cùng con gái của con đàn bà kia thân thiết như vậy? Người đàn bà kia có lai lịch gì con không phải đã sớm điều tra sao? Cô ta có thể dạy con gái tốt sao?”
Thẩm Thính Nam nhìn mẹ anh, muốn giải thích hai câu, lại bỗng nhiên cảm thấy không có cần. Mẹ anh cùng đa số người trong giới thượng lưu giống nhau, trong xương cốt thành kiến là một tòa núi lớn, giải thích cũng giải thích không thông. Đơn giản lười tốn nhiều nước bọt.
Trình Tĩnh Nhàn nói: “Ba con muốn cùng cái dạng đàn bà gì ở bên nhau, mẹ quản không được. Nhưng con là con mẹ, con cùng cái loại người này cách xa một chút cho mẹ. Thượng bất chính hạ tắc loạn,mẹ nó một bụng là chiêu trò hồ ly tinh, ai biết nó học được nhiều ít.”
Thẩm Thính Nam sắc mặt rốt cuộc hoàn toàn lạnh lẽo, thanh âm cũng lạnh lùng, nói: “Mẹ tốt xấu cũng là đọc qua rất nhiều sách, nói chuyện có thể hay không chú ý chút, một cái tiểu cô nương thì biết cái gì? Mẹ lại dùng cái loại từ khó nghe như vậy nói em ấy?”
Trình Tĩnh Nhàn không vui mà nhìn chằm chằm con trai, nói: “Mẹ thấy con hiện tại đã bị mê hoặc đến không nhẹ, cư nhiên vì một đứa con gái không thể hiểu mà nói chuyện với mẹ như vậy.”
Thẩm Thính Nam phiền, nói: “Con lười cùng mẹ cãi nhau, đi đây.”
Nói xong liền đứng lên, lập tức đi xuống lầu.
Đằng sau một cái cây cột bên cạnh lan can lầu hai, Khương Từ rúc bả vai núp ở phía sau.
Cô vừa mới ở lầu một không tìm được toilet, cho nên mới đi lên lầu hai.
Ở toilet rửa mặt, lúc ra tới, nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi ở vị trí bên cạnh lan can kia, cô theo bản năng mà muốn đi qua, khi đến gần lại nghe thấy Thẩm Thính Nam cùng mẹ anh khắc khẩu. Cô sợ tới mức vội vàng trốn đến sau cây cột, nín thở không dám phát ra âm thanh. Đoạn đối thoại của Thẩm Thính Nam cùng mẹ anh rành mạch mà truyền tới lỗ tai cô, cô như là bị người ta lột sạch quần áo ở trước mặt bao người làm nhục nhã, má cô đỏ đến lợi hại, cái tai cũng đỏ đến nóng bỏng.
Cô muốn cô trời sinh là một con đà điểu, khi cô ý thức được người khác chán ghét cô, ý nghĩ duy nhất chính là muốn chạy xa khỏi người này. Cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam đi xuống lầu, cũng xoay người từ cầu thang khác đi xuống lầu.Xuống dưới lầu, nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi ở vị trí cao hơn cô. Cô không tự giác mà hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới nỗ lực nở nụ cười, hướng Thẩm Thính Nam đi qua.
Thẩm Thính Nam ngẩng đầu thấy Khương Từ trở về, hỏi: “Có ổn không?”
Khương Từ cười gật đầu, nói: “Đã không sao rồi.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Ăn nữa không?”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Đã no rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Vậy đi thôi, đưa em về trường học.”
Khương Từ gật đầu, mỉm cười nói: “Được.”