Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 17

Khương Từ luôn rất tự hiểu chuyện, cho nên từ ngày ở tiệm cơm Tây hôm đó, trong lúc vô tình nghe thấy được Thẩm Thính Nam cùng mẹ anh nói chuyện, cô liền không còn liên hệ với Thẩm Thính Nam. Cô ở lại trường học hơn nửa tháng, tìm việc làm thêm, kiếm đủ tiền vé máy bay cùng sinh hoạt phí liền trở lại quê làm bạn với bà nội.Những ngày ở quê cùng bà nội sinh hoạt, vĩnh viễn là khoảng thời gian cô thoải mái, hạnh phúc nhất, tựa như chỉ có trở lại nơi này, trở lại nơi cô từ nhỏ lớn lên quen thuộc, cô mới có thể chân chính cảm thấy an toàn.

Đáng tiếc những ngày thích ý thoải mái luôn có kết thúc, cảm giác còn chưa có trở về bao lâu, liền đã lại đến ngày khai giảng. Tới gần hôm khai giảng, cô cũng không khỏi có chút giống những học sinh không muốn khai giảng đối với bộ giáo dục sinh oán giận —— vì cái gì nghỉ hè chỉ có hai tháng? Vì cái gì không phải bốn tháng, hoặc là sáu tháng?

Bà nội cười cô tham, nói: “Con sao không dứt khoát nói cả năm đều nghỉ đi, như vậy liền vĩnh viễn không cần về trường học.”

Khương Từ chống cằm ngồi ở bậc thang, cười tủm tỉm mà nói: “Kia có thể thế thật thì tốt quá.” Bà nội một bên cười cô, một bên từ mái hiên gỡ lạp xưởng cùng thịt xương sườn khô phơi nắng xuống, sau đó bỏ vào túi nilon sạch sẽ.Khương Từ thấy bà nội lấy rất nhiều xuống, không khỏi hỏi: “Bà nội, chỗ này là muốn gỡ xuống cất vào tủ lạnh sao? Nhưng chúng ta năm vừa rồi không phải đều là treo ở dưới mái hiên như thế này sao?”

Bà nói: “Không phải, bà là muốn để cháu mang một ít cho Thẩm tiên sinh. Con xem người ta giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, bà cũng không có cơ hội tự mình cảm ơn cậu ấy, đợi chút nữa bà lại đi thôn bên mua ít thịt gà thịt vịt, đến lúc đó con mang cùng lạp xưởng với xương sườn qua cho Thẩm tiên sinh.”

Khương Từ nghe vậy có chút ngây ngẩn cả người, cô nhìn bà còn không ngừng xếp lạp xưởng xương sườn vào trong một cái túi, một cái túi để không hết, lại lấy một cái túi mới ra, cô vội vàng đứng dậy đi qua, giữ chặt tay bà nội, nói: “Bà nội không cần đâu, Thẩm Thính Nam ăn không quen mấy thứ này, bọn họ ngày thường đều ăn thịt bò thịt cá, rất ít ăn thịt heo này.” Bà nội Khưong vẫn cứ muốn cất vào túi, nói: “Đây là thịt khô nha, cũng là đặc sản bên chúng ta, con lấy đem cho Thẩm tiên sinh nếm thử thứ mới mẻ cũng tốt. Thẩm tiên sinh nếu thích cứ nói, sang năm Tết Âm Lịch bà lại làm nhiều hơn một ít.”Khương Từ thấy bà nhiệt tình như vậy mà muốn đem quà cho Thẩm Thính Nam, không đành lòng phụ ý tốt của bà, vì thế cái gì cũng không nói, chỉ là nói: “Bà đừng cho nhiều quá, để một ít lại ngày thường bà cũng ăn nha.” Bà nội Khương cơ hồ đem hết chỗ lạp xưởng cùng xương sườn đều cất vào trong túi, nói: “Bà một người ở nhà cũng ăn không hết được, lại nói sáu tháng cuối năm còn phải làm nha, con lấy về đem cho Thẩm tiên sinh nếm thử xem, xem cậu ấy thích cái gì, chờ mùa đông năm nay bà tự mình làm một ít.”

Khương Từ hiểu bà, bà trong lòng mang ơn một người, hận không thể đem hết thứ tốt trong nhà đều dọn ra đưa cho người ta. Cô nhìn bà nội cong lưng chuẩn bị mấy thứ này, bỗng nhiên cảm thấy một trận chua xót, cô ngồi xổm xuống, nhận lấy đồ trong tay bà, nói: “Để con xếp cho, bà đi nghỉ ngơi.” Bà cũng đồng ý nói: “Kia được, vậy con xếp trước, bà đi thôn bên nhìn xem có bán thịt gà thịt vịt không.”

Nói, liền cầm mấy cái túi sạch sẽ ra ngoài.

Khương Từ nhìn bóng còng còng của bà, nhịn không được bảo: “Bà nội, đừng mua quá nhiều, bọn họ rất ít khi ở trong nhà ăn cơm.”

Đáng tiếc dù Khương Từ nhắc nhở, đối bà nội một chút tác dụng cũng không có. Bà cụ đi thôn bên một chuyến, trở về xách một con gà một con vịt một con ngỗng không nói, còn mua đầy một rổ trứng gà ta.

Khương Từ nhìn bà nội giúp cô đóng gói mấy thứ này, sửng sốt nửa ngày có điểm dở khóc dở cười, nói: “Bà nội, nhiều đồ như vậy con đem như nào nha?”

Lúc bà đi thôn bên mua đồ không cảm thấy có bao nhiêu, lúc này đem đồ vật đóng gói xong mới phát hiện là có điểm không quá tiện lấy, bà suy nghĩ một chút, nói: “Bằng không bà ngày mai lên trấn trên gửi đi.”

Khương Từ bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nói: “Thôi, cầm đi trấn trên còn phải ngồi xe, cũng thật phiền toái.”

Cô vào phòng ngủ kéo một rương hành lý ra tới, đem lạp xưởng cùng xương sườn bỏ vào trước, lại đem thịt gà thịt vịt đông lạnh cũng bỏ vào, cuối cùng để lại trứng gà không lấy, nói: “Bà nội , trứng gà bà giữ lại để ăn đi, cái này thật sự không có tiện mang, nếu đi trên đường vỡ rất phiền phức.”

Bà gật gật đầu, dường như lại nghĩ tới cái gì, đi phòng bếp cầm mấy quả trứng ngỗng ra, lấy túi bọc lại bỏ vào ba lô Khương Từ, nói: “Vậy con đem mấy quả trứng ngỗng này cầm đi, trứng ngỗng ở trên thành phố không dễ mua, con giữ lại mấy quả, lại đem cho Thẩm tiên mấy quả đi.”

Khương Từ thấy bà nội nhiệt tình như vậy, không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật gật đầu, nói: “Được ạ.”

Tháng chín trường học khai giảng, Khương Từ mua vé máy bay về Bắc Thành, đến sân bay Bắc Thành đã là buổi chiều 3 giờ.

Xuống máy bay, cô đến dây hành lý lấy hành lý, cô chỉ đem theo một rương hành lý về nhà, bởi vì đem hành lý để mấy đồ bà nội chuẩn bị cho Thẩm Thính Nam, cho nên sách vờ cùng quần áo đều chỉ có thể để trong cặp sách.

Chờ đem hành lý đỡ xuống, cô đã mệt đến không buồn nhúc nhích, đỡ rương hành lý ngồi xổm trong góc một lát, thuận tiện gọi điện cho Thẩm Thính Nam.

Lần cuối hai người gặp nhau đã qua hai tháng.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới kết nối, Thẩm Thính Nam lúc ấy ở bên ngoài có cái xã giao, nhìn thấy Khương Từ gọi điện thoại tới, cầm di động ra ngoài quán cà phê, nhận điện thoại, mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Hiện giờ nghe thấy tiếng Thẩm Thính Nam, Khương Từ đã không còn khẩn trương như những lần gọi trước, thay thế chính là có chút mỏi mệt, cô có chút ngượng ngùng liên hệ lại Thẩm Thính Nam, giải thích nói: “Là thế này, bà nội em bảo mang cho anh một ít đặc sản, anh hiện tại có nhà không? Em qua đấy đưa anh được chứ?”

Thẩm Thính Nam nói: “Bây giờ sao? Anh lúc này ở bên ngoài.”

Khương Từ sửng sốt, “A…… Như vậy sao.”

Cô suy nghĩ một chút, lại dò hỏi: “Em có thể tự qua đấy đưa anh luôn không? Nhà anh có người không?”

Cô thật sự không muốn xách theo nhiều đồ như vậy về trường học, muốn đem qua cho Thẩm Thính Nam trước.

Thẩm Thính Nam nói: “Không có ai, bất quá mật mã không đổi, em qua đấy trước đi, anh tầm 6 giờ về đến nhà, em ở nhà chờ anh một lát, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Khương Từ suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”

Cúp điện thoại, cô rốt cuộc từ trên mặt đất đứng lên, đeo cặp sách kéo rương hành lý đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài sân bay, cô ở ven đường bắt một chiếc xe, trực tiếp đi đến tiểu khu của Thẩm Thính Nam. Từ trên xe đem rương hành lý gỡ xuống, nặng đến thiếu chút nữa rơi vào chân, tài xế từ ngoài cửa sổ xe thăm dò nhìn cô, hỏi: “Cần hỗ trợ không?”

“Không cần không cần, cảm ơn.” Khương Từ đem rương hành lý đặt xuống, hỗ trợ đóng lại cốp xe.

Tài xế đem xe lái đi, cô lập tức kéo rương hành lý đi đến tiểu khu.

Bảo an ở cửa bảo cô đăng ký vào khu, cô buông đồ đạc, ở cửa đăng ký tên với đưa chứng minh thư, sau đó mới rốt cuộc được cho vào.Khi vào tới trong nhà Thẩm Thính Nam, cô đã mệt đến không chịu được.

Đã tháng chín mà Bắc Thành vẫn cứ nóng bức, cô đi đường tới đây, quần áo trên người đều ướt sũng. Cô ở cửa thay dép lê, sau đó mới đem rương hành lý xách vào nhà, sợ làm thảm trong nhà Thẩm Thính Nam bẩn, trực tiếp xách lên đi vào phòng bếp. Ngồi trên sàn phòng bếp lạnh lẽo nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ nhịp thở bình thường lại, mới ngồi xổm trên mặt đất đem rương hành lý mở ra, tính đem đồ lấy ra bỏ vào tủ lạnh trước.

Cô ở phòng bếp thu dọn nửa ngày, mới vừa đem xương sườn bỏ vào tủ lạnh, phòng khách bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.

Khương Từ không khỏi giật mình một chút, tưởng Thẩm Thính Nam đã trở về.

Cô từ trên mặt đất lên, đi đến phòng khách, theo bản năng gọi, “Thẩm……”

Lời nói còn chưa hết, cô cả người liền sững sờ tại chỗ. Cô nhìn mẹ Thẩm Thính Nam đứng ở cửa, không tự giác mà có chút hoảng hốt.

Trình Tĩnh Nhàn nhìn thấy Khương Từ ở chỗ này, cũng không tự giác mà nhíu mày, bà nhìn cô, hỏi: “Cháu là con gái Chu Vân?”

Khương Từ lấy lại tinh thần, nhẹ nhìn phía dưới, nỗ lực mà nở nụ cười, trả lời nói: “Đúng vậy, cháu là Khương Từ.”

Lại lễ phép mà chào một tiếng, “Chào dì.”

Trình Tĩnh Nhàn nhìn cô, hỏi: “Cháu sao lại ở chỗ này?”

Khương Từ giải thích nói: “Là thế này, cháu hôm nay mới từ Dung Thành về, bà nội cháu bảo mang cho Thẩm Thính Nam chút đặc sản, cháu mang lại đây trước cho anh ấy.”

“Bà cháu?”

Khương Từ gật đầu, giải thích nói: “Là thế này dì, bà nội cháu năm ngoái đột nhiên xuất huyết não té xỉu, là Thẩm Thính Nam hỗ trợ mời bác sĩ, cho nên bà nội cháu vẫn luôn thực cảm kích Thẩm Thính Nam, nhưng bà ở khá xa, tạm thời cũng không có cơ hội trực tiếp cảm ơn Thẩm Thính Nam, bảo cháu mang theo một ít đặc sản ở quê tới đây.”

Trình Tĩnh Nhàn nhưng thật ra không biết chuyện này, bà đi vào phòng, đi đến trước mặt Khương Từ, nhìn thoáng qua rương hành lí trên mặt đất phòng bếp. Bởi vì ở trên đường đi vài tiếng đồng hồ, đá để đông lạnh gà vịt ngỗng đã tan ra, làm cho rương hành lý đều là nước đá, nhìn xác thật có chút không xong.

Khương Từ rất ngượng ngùng, nói: “Ngại quá dì, khả năng bởi vì ở trên đường đi mấy giờ, hiện tại thời tiết lại có chút nóng, cho nên đá tan ra một ít, bất quá cháu vừa mới đã kiểm tra qua, đồ ăn đều còn tốt, hơn nữa rất tươi.”

Cô nói xong liền ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy một con gà đang rã đông chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh, nói: “Lại cho vào đông lạnh lại thì tốt rồi.”

“Khương tiểu thư.”

Khương Từ bỗng nhiên sửng sốt một chút,ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trình Tĩnh Nhàn.Trình Tĩnh Nhàn nhìn cô, bình tĩnh mà nói: “Đầu tiên cảm ơn cháu đã xách theo nhiều đồ ăn từ xa tới đây, bất quá cháu khả năng không quá hiểu A Nam, nó không ăn mấy thứ này.” Khương Từ có điểm ngoài ý muốn nhìn Trình Tĩnh Nhàn, cô ngừng vài giây, giải thích nói: “Nhưng đây đều là thịt gà thịt vịt thả bộ ở quê, là đồ ngon, không như đồ ăn chăn nuôi, sẽ không làm sức khoẻ……”

“Khương tiểu thư.” Trình Tĩnh Nhàn ngắt lời Khương Từ, lần nữa nói: “Dì nói rồi, A Nam chưa bao giờ ăn mấy thứ này, thực cảm ơn tâm ý của bà nội cháu, bất quá cháu vẫn là mang về đi, nếu không để ở chỗ này vứt đi cũng tiếc.”

Khương Từ nhìn Trình Tĩnh Nhàn, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên hiểu ra.

Cô gật đầu, nói: “Vâng”

Cô đem đồ thu dọn lại, thả lại vào rương hành lý. Nhìn thấy trong rương hành lý còn có hai túi lớn lạp xưởng cùng thịt xương sườn khô, chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tĩnh Nhàn, hỏi: “Cái này……”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Đều đem đi đi, nhà của chúng ta không ai ăn mấy đồ khói xông này.”

Khương Từ “Ân” một tiếng, vùi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc của cô.

Trình Tĩnh Nhàn liếc đến tủ lạnh còn có một ít xương sườn xông khói, khom người lấy ra thả lại trong rương hành lý của Khương Từ, nói: “Này cũng đem đi đi.”

“Vâng.” Khương Từ mặt không biểu tình mà đáp một tiếng, cô đem đồ cất xong, đóng lại rương hành lý, đứng dậy đi ban công cầm khăn lông, đem nước trên mặt đất lau khô, giặt sạch sẽ khăn lông liền xách theo cái rương từ phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy Trình Tĩnh Nhàn ngồi ở trên sô pha uống trà, cô lần đầu mất đi lễ phép, không có chào hỏi liền lập tức rời nhà Thẩm Thính Nam.

Khi Thẩm Thính Nam trở về đã là buổi tối 6 giờ, anh tính về nhà thay quần áo trước, sau đó mang Khương Từ ra ngoài ăn cơm.

Nhưng anh vào nhà, lại không có nhìn thấy Khương Từ, ngược lại nhìn thấy mẹ anh ngồi ở trên sô pha xem TV.

Anh không khỏi sửng sốt, lại hỏi: “Mẹ sao lại tới đây?”

Trình Tĩnh Nhàn không vui mà nhìn thoáng qua Thẩm Thính Nam, nói: “Như thế nào? Mẹ không được tới chỗ con à?”

Thẩm Thính Nam nói: “Mẹ tới đây tốt

xấu gì cũng nên gọi con một tiếng.”

Anh đổi giày vào nhà, đem chìa khóa xe ném trên tủ ở huyền quan, nhìn thoáng qua phòng, cuối cùng ánh mắt vẫn là dừng trên người mẹ, hỏi: “Mẹ gặp Khương Từ sao?”

Trình Tĩnh Nhàn “Ân” một tiếng, nói: “Nha đầu kia mang cho con cái đặc sản quê gì, những cái đó đều là gà vịt ngỗng đá tan, nhét ở rương hành lý tất cả đều là vi khuẩn, còn có mấy món xông khói nữa, ăn vào ung thư, mẹ bảo nó cầm đi.”

Thẩm Thính Nam nghe được không khỏi nhăn chặt mi, anh lạnh mặt nhìn chằm chằm mẹ, hỏi: “Mẹ có phải quá đáng quá rồi không?”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Mẹ chỉ là muốn cho cái tiểu nha đầu kia biết khó mà lui, đừng cả ngày đào rỗng tâm tư mà nghĩ cách lấy lòng con. Mẹ nó dỗ ngọt làm ba con đầu óc choáng váng không nói, lại đem con kéo xuống nước, mẹ xem con cùng ba con đến lúc đó đem tất cả tài sản của Thẩm gia đều chắp tay dâng cho người ta.”

Thẩm Thính Nam cau mày nhìn mẹ, trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng là nhịn không được nói một câu, “Con thấy mẹ mấy năm nay thế nhưng thật ra càng ngày càng không thể nói lý.”

Anh nói xong liền xoay người, lập tức ra cửa.