Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 15

Cúp điện thoại, Khương Từ liền lập tức bắt một chiếc xe đến khu Cây Hoè Gai, tiểu khu Thẩm Thính Nam ở.

Xuống xe, cô tới hiệu thuốc giúp Thẩm Thính Nam mua thuốc hạ sốt trước, sau đó mới xách đến tiểu khu.

Nhà Thẩm Thính Nam lúc trước cô đã tới một lần, dựa vào ký ức đi đến toà thứ bảy, đi thang máy lên tầng 23, ở cửa ấn xuống mật mã, sau đó nghe thấy cách một tiếng, khoá cửa liền mở. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, từ bên ngoài tiến vào, lại giữ cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Trong nhà toả ra khí lạnh, tiến vào phòng cảm giác như vào hầm băng, Khương Từ lạnh đến không khỏi run lập cập, cô ở cửa thay dép lê, sau đó mới xách theo túi vào phòng.

Nhìn thấy trong phòng khách không có ai, liền đoán được Thẩm Thính Nam hẳn là ở phòng ngủ, cô đi đến cửa phòng ngủ Thẩm Thính Nam, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, dò hỏi: “Em tới rồi, em có thể vào trong không?”

Thanh âm của Thẩm Thính Nam so với vừa rồi trong điện thoại càng khàn, mệt mỏi mà “Ân” một tiếng.

Khương Từ được cho phép, mới giơ tay nhẹ nhàng vặn khoá cửa phòng ngủ.

Mở cửa, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đắp chăn nằm ở trên giường, trong phòng điều hòa cũng mở thật sự thấp.

Khương Từ xách theo túi thuốc đi qua, không khỏi nói: “Anh không phải phát sốt sao? Như thế nào còn mở điều hoà thấp như vậy.”

Cô một bên nói, một bên cầm lấy điều khiển điều hòa ở mép giường, muốn bật ấm lên mấy độ, kết quả Thẩm Thính Nam duỗi tay đem điều khiển từ xa lấy đi, mệt mỏi mà từ trên giường ngồi dậy, nói: “Nóng, mở lên.”

Khương Từ không quá tán đồng, nhịn không được nói: “Cảm mạo vào mùa hè đều là do gió điều hoà thổi, anh hiện tại hẳn là tắt điều hòa phát đổ mồ hôi.”

Thẩm Thính Nam đem điều hòa điều khiển từ xa ném tới một bên, nói: “Không cần.”

Anh ghét cảm giác mùa hè nóng chảy mồ hôi.

Nhìn thấy Khương Từ trong tay xách theo túi, duỗi tay lấy lại đây, mở túi ra, nhìn thấy trừ bỏ thuốc hạ sốt, còn có một đống thuốc trị cảm.

Khương Từ nói: “Em mới không biết anh là cảm mạo bình thường hay là bị sốt, liền đều mua đến.”

Thẩm Thính Nam nói: “Thuốc hạ sốt là được.”

Anh mở ra một hộp thuốc hạ sốt, bẻ ra hai viên, nước cũng chưa lấy, trực tiếp liền nuốt.

Khương Từ có điểm kinh ngạc, “Anh không cần nước sao?”

Thẩm Thính Nam mệt mỏi nói: “Lười lấy.”

Anh đem túi thuốc ném trên tủ đầu giường, một lần nữa nằm xuống, kéo chăn che đến trên cổ, nhắm mắt lại, nói: “Ngủ, tự em bắt xe về trường học đi.”

Khương Từ đứng ở mép giường, nhìn Thẩm Thính Nam có chút ngơ ngác.

Một lát sau, cô tay chân nhẹ nhàng mà từ trong phòng ngủ Thẩm Thính Nam đi ra, giúp anh nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.

Có lẽ là do uống thuốc hạ sốt, Thẩm Thính Nam một giấc này ngủ sâu đến phá lệ, tỉnh lại bên ngoài trời đã tối rồi.

Anh trùm chăn ra mồ hôi đầy người, tỉnh lại cả người dính nhớp, anh không khỏi nhíu mày, đứng ở mép giường cởϊ áσ trên, lập tức tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong lau tóc từ phòng ngủ ra tới, lúc đi đến phòng khách, không khỏi sửng sốt.

Khương Từ còn chưa đi, đang ngồi ở bàn trà đọc sách. Cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam không có mặc áo trên, gương mặt trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng dời đi ánh mắt. Thẩm Thính Nam cũng không nghĩ tới Khương Từ còn chưa đi, anh đi đến sô pha, cầm lấy một cái áo thun màu đen tròng lên, hỏi: “Như thế nào còn chưa đi? Không phải bảo tự em về trường học sao?”

Khương Từ không nhìn lên trên người Thẩm Thính Nam, nói: “Em sợ anh bị sốt không xuống giường được”

Nói, từ trên mặt đất đứng lên, đi dép lê vào, nói: “Em nấu cho anh một bát nước gừng đường đỏ, có thể đuổi hàn, em đi bưng tới cho anh.”

Cô nói xong liền đi đến phòng bếp, không trong chốc lát, liền bưng một bát nước gừng đường đỏ ấm ra tới. Cô bưng đưa tới trên tay Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam ngồi ở trên sô pha, duỗi tay nhận lấy, rũ mắt nhìn thoáng qua, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Lấy đường đỏ ở đâu?”

Khương Từ thành thật mà nói: “Em xuống lầu mua.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, cũng chưa nói cái gì, một hơi uống hết nửa chén, sau đó đem bát dư lại một nửa đặt lại trên bàn trà, nói: “Dư lại anh trong chốc lát lại uống.”

Khương Từ gật đầu, nói: “Trong phòng bếp còn, anh uống nếu là cảm thấy có hiệu quả, đem vào đun lại một chút liền có thể uống.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng,anh cúi đầu ở trên bàn trà tìm chìa khóa xe, tính đưa Khương Từ về trường học.

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, do dự trong chốc lát, bỗng nhiên tiếng một tiếng, “Anh trai——”

Thẩm Thính Nam bị tiếng Khương Từ gọi “Anh trai” kêu đến sặc một chút, thiếu chút nữa đem nước gừng ngọt mới uống vừa rồi sặc ra tới.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, rất ngoài ý muốn, hỏi: “Em gọi anh cái gì?”

Khương Từ có chút ngượng ngùng mà mím môi dưới, ánh mắt cô nhìn Thẩm Thính Nam tràn ngập cảm kích, thấp thỏm hỏi: “Em có thể kêu anh là anh trai không?”

Dựa theo quan hệ của cô và Thẩm Thính Nam, cô xác thật hẳn là phải kêu anh một tiếng anh trai. Nhưng nếu anh không đồng ý, cô cũng sẽ không da mặt dày một hai phải nhận người nhà làm anh trai.

Thẩm Thính Nam nhưng thật ra không sao cả, nói: “Tùy em.”

Khương Từ nghe vậy, không khỏi có chút cao hứng. Cô nghĩ, Thẩm Thính Nam có lẽ cũng không chán ghét cô.

Khóe môi không tự giác mà cong lên tươi cười, nhìn Thẩm Thính Nam, qua vài giây, mới bỗng nhiên nhớ tới chuyện chính.

Cô vội vàng từ trên sô pha cầm lấy một cái hộp quà thon dài, đưa tới trên tay Thẩm Thính Nam, nói: “Đây là quà tặng cho anh, cảm ơn anh đã cứu bà nội em.”

Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn, duỗi tay nhận lấy, trước mặt Khương Từ mở ra.

Mở hộp ra, phát hiện quả nhiên là một cái cà vạt. Cà vạt còn rất tinh xảo, anh nhìn, duỗi tay lật xem một chút, một bên lật xem một bên nói: “Tiền nhiều đến không có chỗ tiêu? Kiếm tiền thực dễ dàng?”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Nên tặng.”

Thẩm Thính Nam đem cà vạt nhận lấy, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, nói: “Cảm ơn.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn.”

Nói tới đây, cô lại nghĩ tới một chuyện chính khác, thập phần nghiêm túc mà từ trong túi lấy ra giấy bút, đưa cho Thẩm Thính Nam, bảo anh:”Anh đem số thẻ ngân hàng của anh viết vào đây đi, phí giải phẫu của bà nội hiện giờ em không có cách nào trả luôn một lượt cho anh, về sau em mỗi tháng chuyển cho anh một số tiền, thẳng đến khi đem tiền trả hết mới thôi.”

Thẩm Thính Nam căn bản không thèm để ý, tìm được chìa khóa xe trên bàn trà, nói: “Không cần, việc nhỏ mà thôi.”

Nói, lập tức đi ra ngoài, nói: “Đi, đưa em về trường học.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam ra cửa, vội vàng thu dọn sách vở theo sau.

Hai mươi phút sau, Thẩm Thính Nam đem xe dừng đến cổng trường Khương Từ, giơ tay ấn mở khoá cửa, anh tính toán ở trong xe đốt điếu thuốc, từ túi quần lấy ra bao thuốc, vê ra một cây cắn ở giữa môi, nói: “Tự em về ký túc xá đi, không tiễn em.”

Khương Từ không đi, cố chấp mà đem giấy bút đưa tới trước mặt Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn Khương Từ đưa giấy bút qua, lại nâng lên mí mắt nhìn về phía cô, “Em còn rất cố chấp.”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Em không thích thiếu anh, nếu không đem tiền trả cho anh, em cả đời đều sẽ không an tâm.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.

Thẩm Thính Nam thấy cô hết sức cố chấp, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc thua cô .

Anh từ túi quần lấy ra ví tiền, tùy tiện rút ra một cái thẻ cho cô.

Khương Từ trên mặt lộ ra nụ cười, duỗi tay tiếp nhận tới, lấy ra di động nghiêm túc chụp một mặt số thẻ kia, sau đó đem tấm card trả cho Thẩm Thính Nam. Thẩm Thính Nam nhận lấy, tùy tay ném tới một bên.

Khương Từ đem ảnh chụp lưu lại, sau đó đem điện thoại thả lại trong túi, cúi đầu cởi bỏ đai an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nói: “Em về ký túc xá đây, cảm ơn anh đưa em trở về.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, thu hồi ánh mắt, lấy ra bật lửa, rũ mắt châm lửa cắn ở giữa môi.

Lúc Thẩm Thính Nam đang hút thuốc, Khương Từ đã đi xuống xe.

Cô đem cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, đứng ở cạnh cửa hướng Thẩm Thính Nam phất phất tay. Thẩm Thính Nam xuyên thấu qua sương khói xám trắng nhìn cô, cách cửa sổ xe nhìn thấy Khương Từ hướng anh lộ ra nụ cười cong cong. Anh nhìn chằm chằm trong chốc lát, lần đầu cảm thấy, cô em gái kế này còn rất đáng yêu.

Không có người biết, tự mua cà vạt cho Thẩm Thính Nam xong, Khương Từ đã sơn cùng thủy tận, thẻ ngân hàng chỉ dư lại còn chưa đến một trăm đồng. Cố tình khi đó lại tới gần cuối kỳ, cô phía trước rơi xuống quá nhiều công khóa phải làm, thế cho nên hoàn toàn tìm không ra thời gian để làm việc bên ngoài. Bất quá cũng may mắn thẻ ngân hàng còn dư lại hơn một trăm khối tiền, cô đơn giản lên kế hoạch một chút, nếu kế tiếp mỗi ngày chỉ ăn màn thầu, đại khái có thể chống cự được đến khi kiểm tra cuối kỳ kết thúc.

Bởi vì sợ bạn cùng phòng hỏi, cho nên đoạn thời gian kia cô cơ hồ không trở về ký túc xá ăn cơm, mỗi ngày buổi sáng rời giường lúc sau liền đến nhà ăn mua mấy cái màn thầu, đi thư viện, dựa vào mỗi ngày ba cái màn thầu thuận lợi chịu đựng đến kì kiểm tra.

Kết quả đương nhiên chính là một cái kì kiểm tra kết thúc, cô người cũng mệt mỏi đến cởi ra một tầng da, cả người gầy một vòng lớn.

Cùng ngày sau khi kiểm tra kết thúc, cô ở trong ký túc xá trời đất tối tăm mà ngủ suốt 24 tiếng đồng hồ, chạng vạng ngày kế tỉnh lại, mới phát hiện trong ký túc xá đều đã không còn hơn nửa số người.

Bùi Hân ở dưới giường trang điểm, Khương Từ còn có điểm không có hoàn toàn thanh tỉnh, khởi động nửa người trên hướng dưới giường nhìn, mê mang hỏi: “Các cô ấy đâu?”

Bùi Hân một bên nhìn gương kẻ lông mày một bên nói: “Dao Dao về nhà, Tư Tư cùng câu lạc bộ của cô ấy liên hoan.”

Khương Từ có chút buồn ngủ mà ghé vào mép rào chắn giường nhìn Bùi Hân trang điểm, nhìn hơn nửa ngày, mới nhớ tới hỏi: “Cậu muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?”

Bùi Hân cười nói: “yes, đoán đúng rồi.”

Cô ấy tâm tình rất tốt xoay người lại, đi đến mép giường Khương Từ mép, ngẩng đầu lên để Khương Từ giúp cô nhìn xem lớp trang điểm, “Thế nào? Có thể phải trang điểm quá đậm không?”

Khương Từ lộ ra nụ cười, lắc đầu, nói: “Sẽ không, thật xinh đẹp.”

“Thật vậy không?” Bùi Hân hỏi: “Son môi đâu? Tớ mua một cái màu mới, có bị đỏ quá không?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Sẽ không, làn da cậu trắng, bôi son môi màu gì cũng đẹp.”

Nói xong, lại nghiêm túc nói: “Hơn nữa tớ cảm thấy các cậu đều thật xinh đẹp, kể cả không trang điểm cũng rất đẹp.”

Bùi Hân không nhịn cười, giơ tay véo véo khuôn mặt nhỏ của Khương Từ, nói: “Cậu chính là cái máy khen của ký túc xá chúng ta, dù sao ở trong mắt cậu, lại không có cô gái nào khó coi.”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Vốn dĩ chính là, mọi người đều rất đẹp.”

Bùi Hân trìu mến mà xoa bóp khuôn mặt nhỏ gầy đi một vòng của Khương Từ, nói: “Cậu nhanh xuống giường ăn cơm đi, đều ngủ cả ngày, bụng không đói bụng sao?”

Khương Từ nói: “Ngủ rồi cũng không có cảm giác.”